Bút Chì 's BLOG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Bất minh - Ngôn, cổ đại

Go down

Bất minh - Ngôn, cổ đại Empty Bất minh - Ngôn, cổ đại

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:09 am

Bất minh - Ngôn, cổ đại Img_4381-1

Viết ngày 14/4/2018

Thể loại: Cổ trang, ngôn tình,đam mỹ trá hình, ít trinh thám, phiêu lưu, ngược nhẹ, HE

Tác giả: Enka (butchi27.wordpress.com)

Các nhân vật:

Bành Vu Yến: _______ Vu Yến tướng quân

Nguyễn Kình Thiên: _______ Tứ Vương Gia – Kình Thiên

Phùng Thiệu Phong: _______ Thiệu Phong sử quan

Trần Vỹ Đình: _______ Vỹ Đình thái y

Dương Tử: _______ Tử Nhi

………

Dẫn nhập:
Thời kỳ phồn vinh thịnh vượng nhất nhà Đường.

Trong một ngã tư tấp nập ở kinh thành, có tửu quán nổi danh tên là Nhất phẩm lâu. Người ta đến đây chỉ để nghe một ông lão kể chuyện.

Người kể chuyện này không giống với những người kể chuyện khác. Ông không kể lại những tích xưa chuyện cũ, những chuyện hài thông thường hay là đồn thổi các bí mật trong chốn cung cấm.

Ông chỉ kể những chuyến đi vô cùng kỳ thú không được ghi lại trong sử sách.

Văn án:
Kinh thành tứ mỹ, mỗi người một vẻ. Một tên thư sinh mặt trắng được đặc cách gia nhập, khiến từ kinh thành tứ mỹ mà trở thành kinh thành ngũ quái.

Chuyên đi giải quyết những vụ án liên quan cổ vật. Bằng những cách thức cổ quái nhất.

Những chuyến phiêu lưu kỳ thú mở ra những sự thật đằng sau nó. Mỗi một món bảo vật đều chứa đựng một câu chuyện. Từng câu chuyện lại dệt nên một câu chuyện lớn hơn.

Kinh thành to lớn, dòng người trùng trùng điệp điệp lại có thể để chúng ta gặp được nhau. Đó chính là duyên phận.

Chuyện lạ bốn phương, về đây tụ họp, kinh thành ngũ quái quyết tra tìm ngọn ngành, giải oan cho người, kết hợp lương duyên.
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Bất minh - Ngôn, cổ đại Empty Re: Bất minh - Ngôn, cổ đại

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:10 am

Chuyện 1:

Ở ngõ Bắc Hà gần cửa Bắc kinh thành, một vị quan sai đến truyền rằng Đại tướng quân Vu Yến vừa đánh trận khải hoàn trở về, truyền cho dân chúng trong kinh thành đến cửa Bắc đón đoàn quân của tướng quân.

Người dân nghe về đại danh của tướng quân từ thời gia phụ ngài, suốt 3 đời nhà họ Vu đã bảo vệ đất nước khỏi bọn ngoại bang, giữ cho bá tánh được an hưởng thái bình. Tuy vinh quang là thế nhưng ngài rất gần gũi thân thiện với dân chúng, thường xuyên mở từ thiện phân phát gạo, mở lớp dạy võ công miễn phí cho thanh niên.

Đặc biệt ngài vô cùng nổi tiếng với các thiếu nữ bởi ngài là một trong kinh thành tứ mỹ – bốn mỹ nam đẹp nhất kinh thành. Ngài vừa trẻ, lại là nhà gia thế tướng quân được hoàng thượng tam triều nể trọng, nhân đức trí dũng vẹn toàn. Liệu còn nam nhân nào trong thiên hạ có thể thu hút nữ nhân hơn ngài?

Đại tướng quân Vu Yến cưỡi một con hắc mã, khí thế ngời ngời từ từ tiến vào từ cổng Bắc kinh thành. Người dân tung hô tên của tướng quân. Ngài mỉm cười hiền hậu đáp lại những tiếng tung hô của dân chúng. Trong không khí vinh quang ấy, một người ăn mặc đường hoàng, khí thế lẫn nhan sắc không thua kém là bao bước ra từ chiếc kiệu xa hoa. Hắn cầm một chiếc quạt, đi về phía tướng quân.

Tướng quân vội vàng dừng lại, đích thân xuống ngựa, chắp tay thành quyền hành lễ bái kiến.

Hạ thần Vu Yến, bái kiến Tứ vương gia!

Tướng quân không cần đa lễ – hắn nhẹ nhàng đỡ tay tướng quân

Tứ vương gia đích thân đón tiếp, hạ thần được sủng mà kinh khiếp, thật không dám nhận – nói rồi vẫn ghì người không dám đứng mà vẫn khuỵu một chân.

Từ khi nào mà ngươi khách sáo như vậy? Đánh trận chưa tới một tháng đã lạnh lùng xa cách với người huynh đệ ta đây đến nhường này – Tứ gia cuối người sát xuống, nói nhỏ vào tai tướng quân.

Ta chỉ là làm đủ lễ để tránh kẻ nhỏ mọn nào đó nắm được cái cớ lại mách lẻo – tướng quân cũng cười một cái thật gian trá đáp lại.

Nói đủ rồi thì đứng lên, bổn vương gia đỡ tên hiền thần ngươi đến mỏi cả eo lưng rồi – tứ gia bề ngoài dùng tay đỡ tay tướng quân nhưng nhân lúc người ngoài nhìn không thấy bấu vào tay hắn một phát bắt hắn đứng lên.

Tướng quân khải hoàn trở về, hoàng thượng đáng lẽ đích thân ra đón nhưng Tứ vương gia lại xung phong xin đi. Hoàng thượng thấy từ xưa tứ đệ đã chơi thân với tướng quân, nghĩ rằng bọn hắn lâu ngày muốn gặp nhau trò chuyện thì liền vui vẻ hạ lệnh cho hắn đi đón.

Tứ vương gia này là Kình Thiên. Nhan sắc không gọi là tuấn mỹ tuyệt sắc nhưng hiển nhiên vừa trẻ, vừa giỏi đàn ca, vừa giỏi múa kiếm, lại rất hay cười, đã cười là cười rất sảng khoái. Ở bên hắn không hề biết đến âm mưu, cả ngày vui chơi kỹ viện không thì đàn ca hát múa, tắm rửa rượt bắt với các kỹ nữ giải khuây. Chỉ biết ăn những món ngon, khẩu vị cũng rất khá, từng nếm qua hết các món ngon trong thiên hạ. Nói không ngoa nhưng hắn từng được nhiều người phong là thực thần, vì chỉ ăn những món ngon, khó chiều lòng hắn bằng những món tầm thường. Sở thích là ăn ngon, mặc đẹp, được người đẹp hầu hạ. Chỉ cần đẹp là được.

Cho nên hiển nhiên bản thân hắn không cần phải là tuyệt mỹ. Người đẹp nhờ lụa. Hắn khoác lên người xiêm y thượng hạng, thêm vào người đẹp kề bên, chỉ cần ba phần tuấn tú cũng đủ đứng trong hàng kinh thành tứ mỹ cùng với Vu Yến tướng quân rồi. Nhưng đáng buồn thay, hắn xếp chót trong nhóm này. Vì các cô gái không thích người trăng hoa, ham chơi.

Lại nói đến hai kẻ xếp cùng trong kinh thành tứ mỹ, đều là một đám hồ bằng cẩu hữu từ xưa đã sát cánh la cà cùng Tứ gia.

Một kẻ là thái y trẻ tuổi nhất của thái y viện, tinh thông thuật châm cứu và các loại thảo dược. Hắn là Vỹ thái y – Vỹ Đình trẻ tuổi tài danh, thường xuyên được mời đến vương phủ bắt mạch cho Tứ vương gia sau mỗi lần chè chén về nằm gục suốt hai ba ngày liền không tỉnh. Mỗi lần như thế, trong phòng chỉ có một mình hắn cùng tứ gia. Cả hai đóng cửa im ỉm tận một lúc thì lão quản gia cùng các nha đầu nghe một tiếng la thất thanh và thế là vương gia tỉnh dậy với trạng thái mạnh khoẻ, kiện khang nhất. Người ta đồn rằng trong kinh thành không ai có thể đánh thức một tứ gia say rượu được bằng Vỹ thái y cùng với phương pháp của hắn. Tên Vỹ thái y này bề ngoài đạo mạo chừng mực, nghiêm túc, khí thế oai phong bức người nhưng để hắn nhập bọn chè chén với tứ gia là y như rằng hắn chơi bạo đến cùng. Có lần còn cược mạng để tranh hoa đán thanh lâu. Cả tứ gia cũng không ngăn được hắn làm càn, chỉ có thể làm ô dù bảo kê cho hắn khỏi bị khiển trách.

Kẻ còn lại là một cái gai đáng gờm trong kinh thành tứ mỹ. Kẻ này phong lưu phóng khoáng, nhưng vô cùng ôn nhu điềm đạm, có vui cũng không làm lố, có cao hứng cũng không quậy phá. Nói chung là một kẻ yên tĩnh rất biết chừng mực. Dù thế ba tên hồ bằng cẩu hữu còn lại không một ai dám động chạm đến kẻ nguy hiểm yên tĩnh này. Bởi vì hắn là Thiệu sử quan – Thiệu Phong, kẻ chuyên ghi lại tất tần tật chuyện đời của các vương gia, tướng quân, kể cả là một thái y thân cận với tứ gia. Có bị người đời bôi nhọ hay được hậu thế ca tụng tất cả đều phải qua ngòi bút điêu ngoa của hắn mà nên. Hiển nhiên hắn chỉ yên lặng đứng nhìn thế sự, theo sát ba kẻ thích làm càn kia nhưng tuyệt nhiên không phải kẻ có thể coi thường. Phàm là người trong hoàng tộc, làm việc cho hoàng đế, nắm trong tay quyền lực thì không thể xem nhẹ sử quan.

Vu tướng quân vừa đánh trận trở về, chưa nghỉ ngơi được đến nửa ngày đã lập tức bị một đạo thánh chỉ vời vào cung diện kiến. Lệnh cho chỉ một mình hắn vào cung, tứ đệ không được theo cùng.

Khi tướng quân trở về thì tứ gia đã đợi sẵn tại phủ tướng quân của hắn rồi. Tứ gia nửa nằm nửa ngồi trên trướng, nhấp một ngụm trà thơm, một thân bạch y, tà áo ngoài trải dài trên trướng. Hắn đang nhắm mắt định thần.

Bọn người hầu nha hoàn làm việc cực lực như hầu hạ chủ nhân đích thực, không phải nói là còn hơn hầu hạ đích chủ nhân. Một kẻ thấy trà nguội bèn đi đổi bình khác, một kẻ rót trà, hai ả nha hoàn đứng quạt cực lực, thêm một đám tỳ nữ múa may quay cuồng cho hắn thưởng thức, dù cho mắt hắn nhắm nghiền gần như chẳng mở. Một đám nhạc sư tấu hết bài này đến bài khác, lại thêm một đám tỳ nữ xinh như hoa vờn quanh bóc nho, dâng bánh cho vương gia.

Vu Yến hắn vừa trở về liền thấy một màn này, lòng nổi lửa như thể ba năm dục hoả nén lại chờ hôm nay bộc phát. Bình thường ít khi về phủ, lúc ở phủ cũng không thấy được bọn nha hoàn nô bộc hầu hạ nhường này. Đường đường là một tướng quân ở trong chính phủ mình còn không được hầu hạ thết đãi bằng như một tứ gia. Tên tứ gia này quả là có tài, may mà nhà hắn thuộc dạng hoàng kim ăn ba đời cũng chưa sập, chứ nếu là nhà bình thường thì đây đúng là kiểu phá gia chi tử trong truyền thuyết. Trong lòng Vu Yến thầm rủa cực lực nhưng ngoài mặt khí định thần nhàn, bước chậm rãi đến bên trướng, khuỵu chân ghé đầu gần vào vương gia. Dùng một giọng điệu nhẹ nhàng trầm ổn nhất gọi Tứ gia, Tứ gia.

Tứ gia hắn đang từ từ mở đôi mi kia một cách chậm rãi, đặt chén trà sang một bên. Xoay người sang mỉm cười lên tiếng:

Tiểu yến tử, nhà ngươi đi đến giờ này mặt trời đã đứng bóng chín con sào, mới đến đây vấn an bổn vương gia?
Từ khi nào mà ta biến thành tiểu yến tử của ngươi, mặc ngươi sai bảo – hắn nén lại gằn từng chữ vào tai tứ gia, làm bọn nô bộc hoảng hồn liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Được rồi Yến Nhi, người mau nói cho bổn vương hoàng huynh triệu ngươi vào yết kiến là vì chuyện gì?
Hoàng thượng muốn ta trả lại tám vạn binh quyền và ấn soái, muốn ta ở trong kinh thành, đổi lại người vẫn cho ta giữ cái chức Đại tướng quân trấn quốc, nạp một vài tiểu thiếp xinh đẹp cho ta, hàng năm thưởng vạn lượng hoàng kim.
Hoàng huynh sợ ngươi thấy thời cuộc ổn định, được lòng dân lại có binh quyền sẽ dễ dàng tạo phản soán ngôi. Huynh ấy có nghi ngờ ngươi thì cũng đành, vốn dĩ từ thời cha ông ngươi đã trung thành với đất nước, đã từng hy sinh mất năm vị tướng quân, bảy vị phó soái. Nhưng làm vua phải luôn biết nghi ngờ, nay thời cuộc đã không còn gì nguy hại, ngươi hãy cứ trao lại binh quyền, tránh để hoàng huynh nghi ngờ ngươi thêm nữa.
Ta cũng từng nghĩ đến việc này, bởi thế ta đã trao trả lại cho hoàng thượng ấn soái và binh quyền. Nhà ta cũng chẳng có mẹ già, con thơ gì, một thân một mình không cần hoàng kim phú quý, ta cũng không cần từng ấy ngân lượng mà làm gì. Mỗi lần đại thắng ta lại được thưởng hoàng kim, chẳng dùng bao nhiêu đều cất lại nay đem ra xài một đời chắc vẫn còn dư dả.
Nếu đã thế, từ nay thong dong cùng bổn vương ta du ngoạn thế gian, thưởng lãm kỳ trân dị bảo. Ta biết ngươi thích ngọc bội và bảo kiếm, hôm trước tìm thấy một cửa hiệu nhỏ nhưng bán những món rất hiếm, ngươi nên đến xem thử.
Vương gia đã sảng khoái như vậy thì ta cung kính chi bằng tuân mệnh
Nói suông không bằng làm ngay, bây giờ đi vẫn kịp – Tứ gia nắm lấy cánh tay Vu Yến , nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh như cún con.
Tứ gia phất tay gọi người đến, cho truyền Vỹ thái y và Thiệu sử quan đến phủ tướng quân hội ngộ.



Kinh thành tứ mỹ dạo trên phố, từ tiểu thư hoàng hoa đến thanh lâu kỹ nữ, thậm chí là một nữ tử thường dân bán rau trên phố cũng phải ngoái đầu nhìn trộm.

Có một cửa hiệu gọi là Ti Trân quán. Hiệu này nằm trong góc khuất ở ngõ Bắc Hà.

Bày bán nào những cổ vật. Đồ đồng, đồ sứ, đồ ngọc nhìn qua tuy rất đáng tiền nhưng thực tế người có thâm niên trong việc chơi đồ cổ không quan tâm những món này bởi độ phổ biến và giá trị lịch sử của chúng không thể gọi là cao.

Trong góc có một thanh chuỷ thủ, trông qua cũ kỹ chẳng đáng thứ đồng nát. Tứ gia ra hiệu cho lão chủ tiệm mang thanh chuỷ thủ đến cho Vu Yến.

Vu Yến cầm lấy thanh chuỷ thủ ngó qua một hồi, liền trợn mắt quay sang nhìn tứ gia. Lại nhìn về thanh chuỷ thủ một hồi, bèn đặt xuống lên tiếng:

Thanh chuỷ thủ này bao tiền? Ta mua.
Công tử thật ngại quá, thanh chuỷ thủ này không bán. – lão chủ tiệm nhấn mạnh hai chữ không bán từng tiếng một.
Tại sao không thể bán? Đồ đã trưng ở tiệm há lại có lý lẽ không bán sao? Ông muốn bao nhiêu, ra giá đi. – Hắn nghiêm mặt đáp trả.
Công tử đây thật rất biết nhìn, một món đồ tốt như vậy, ta phải rất khó khăn mới thu về tới tay, tốn không những tiền mà còn cả sức, không thể nói bán là bán, ta chỉ bán cho người có duyên. – lão chủ tiệm đưa tay ra thu lấy thanh chuỷ thủ.
Ông chủ đây không muốn bán cho ngươi, ngươi còn mặt dày mà làm gì. Quen biết ngươi gần hai mươi lăm năm có lẻ, cũng chưa từng biết một Vu công tử vung tiền dành đồ như những kẻ lắm tiền phá gia chi tử. Thật quả lý thú, lý thú – Tứ gia bỗng lên tiếng cười mỉa mai.
Rốt cuộc là thanh chuỷ thủ này có gì hay mà ngươi lại muốn có như thế? – Vỹ Đình ngó qua vài cái lại hỏi.
Đây là một thanh chuỷ thủ đúc bằng đồng đen, có lẽ phải từ thời nhà Hán. Bề ngoài trông như rỉ sét nhưng thực chất là được rèn từ thứ kim loại đồng đen vừa nhẹ lại vừa chắc, nếu đây đúng là thanh chuỷ thủ mà các nhà chơi đồ cổ đồn đãi thì có lẽ giá trị liên thành. – Thiệu sử quan từ tốn giải thích.
Ta hoài nghi thanh chuỷ thủ này liệu có đáng giá bằng dàn chuông nhạc khí bằng đồng trong phủ Tứ công tử mà Vu Huynh đây đã tặng không? – Vỹ Đình lại lên tiếng.
Vu Yến cầm lấy thanh chuỷ thủ từ tay lão chủ tiệm, đưa lên rồi chỉ vào nói:

Thanh chuỷ thủ này không chỉ là một thanh chuỷ thủ đồng đen bình thường. Trên vỏ có chạm trổ hắc long, đuôi hắc long trải dài xuống cán, tạo thành một phong ấn. Trên cán có một cơ quan, gồm năm mảnh đồng được xếp theo hình chữ vạn trong phật giáo. Nếu ta xoay năm mảnh đồng như thế này sẽ lộ ra một phần bạch ngọc lõm vào nhìn không ra là hình dáng gì. Tương truyền thanh chuỷ thủ này chém sắc như chém bùn, nhưng để mở được thanh chuỷ thủ này chỉ có thể dùng một chiếc nhẫn bạch ngọc được chạm khắc, tra vào phần ngọc lõm này, mới mở được phong ấn hắc long trên vỏ và cán. Tuy nhiên thanh chuỷ thủ này và chiếc nhẫn mở phong ấn mất tích từ thời Hán đến nay chưa từng xuất hiện cùng nhau. Người ta nói rằng nó có linh khí, người giữ thanh chuỷ thủ này có thể bình an một đời, hắc long thần trấn giữ số mệnh, khắc chế tai ương, là bảo vật đáng giá trên đời.
Công tử đây nói không sai, chỉ cần mở được phong ấn hắc long thì một đời bình an, không có sóng gió, gặp nguy cũng có thể hoá hiểm thành lành. – lão chủ tiệm lên tiếng.
Vì thế mà ông không bán? – Vỹ Đình lại hỏi
Không, ta chỉ là đang đợi người có duyên với nó, nói cách khác là người giữ chiếc nhẫn đến mua lại nó. – lão chủ cười nói
Nói nhiều như thế rốt cuộc là vẫn không bán – Vỹ Đình lại nói
Ngươi hà tất làm khó người khác, ta dẫn ngươi đến xem nhất định có thể khiến ngươi thu được về tay. Trước cứ chờ đi, ta tìm được người có duyên ấy rồi. – tứ gia cười gian trá, phe phẩy cây quạt bước ra khỏi tiệm.
Người có duyên? – Vu Yến hắn cũng hơi ngơ ngáo bước theo tứ gia.
Cả bọn rời khỏi tiệm theo tứ gia đến ngõ Đông thành.



Ở ngõ Đông Thành buôn bán tấp nập, người qua kẻ lại không ngớt. Một tiểu thư sinh mặt trắng, nhìn qua yếu đuối đến nỗi gió thổi cũng dễ dàng bay đi mất. Hắn quải tay nãi bước trên con đường đông đúc. Nhìn cái gì cũng muốn ăn. Nhưng cứ đến hàng quán nào lại chỉ ngửi một hồi rồi đi, không mua bất kỳ thứ gì.

Tiểu thư sinh bước một hồi thì ngày càng rã rượi, bước đi không nổi nữa. Trong lúc loạng choạng sắp ngất thì một gã có vết sẹo to chạy xéo từ trán xuống má phải, có một tí ria mép đỡ lấy. Đầu gã buộc khăn ngang trán, người mặc tạp dề, trông qua giống như một ông chủ quán hàng ăn nào đó, tay còn đang cầm cái mui múc canh.

Gã đỡ lấy tên tiểu thư sinh xuống bàn trước. Bèn đi nấu cho hắn một tô mỳ thịt đầy ú ụ. Mỳ thịt thơm phức nóng hổi bày trước mắt. Tên tiểu thư sinh thèm chảy cả dãi nhưng không dám ăn, trước mắt đã mờ mờ vì đói lã nhưng vẫn ép mình không ăn đồ người lạ cho. Gã có vết sẹo bảo mời ngươi ăn, nhưng tên tiểu thư sinh vẫn chưa dám động đũa, tên thư sinh nói rằng mình không có tiền trả cho chủ quán. Gã chủ quán đề nghị hắn ở lại rửa bát thay tiền ăn. Ấy vậy mà tên thư sinh lại yên tâm ăn những ba bát mì đầy thịt liền một lúc.

Tên thư sinh ăn xong đang ngồi rửa bát kia, sắn tay áo lên để lộ một đôi tay trắng như ngọc, nõn nà mịn màng. Khó mà tin được đôi tay này rửa chén bát điêu luyện cứ như một nghệ nhân. Thoáng chốc đã xong hai thao bát lớn. Gã chủ quán còn chưa kịp lên tiếng hỏi han điều gì đã bị tên tiểu thư sinh cáo từ chuồn mất.

Têu tiểu thư sinh lại đi đi một hồi, phát hiện mình đã lạc đường, xung quanh lại chẳng thấy bóng người. Đúng lúc một tên sai nha thân hình lẫn nhan sắc cứ như Triển Chiêu tái thế, đường vệ bước đến. Tên tiểu thư sinh bỗng thành kẻ buồn ngủ lại gặp được chiếu manh, vồ lấy tay sai nha như hổ vồ con mồi, định bụng lên tiếng hỏi đường lại hoảng hốt buông tay ra, giận run run tay chỉ vào sai nha:

Ngươi…ngươi là ông chủ có vết sẹo ban nãy?
Công tử nói gì ta không hiểu?
Ngươi đừng lừa ta, rõ ràng chỉ thiếu vết sẹo với ria mép thôi, ngươi đừng nghĩ ta không nhận ra ngươi. Rốt cuộc ngươi đi theo ta có ý gì? – tên thư sinh cứ một con nhím xù lông, giẫy nảy như gà mắc tóc.
Công tử, ta quả thật không hiểu công tử nói gì? Cái gì vết sẹo với ria mép. Bổn vương…à không ta từ nhỏ đến lớn đã anh tuấn tiêu sái nhường này, làm gì có sẹo được chứ. Công tử có phải ngươi nhìn nhầm không?
Thật sao? Ngươi không lừa ta đó chứ? – tiểu thư sinh vẫn chưa tin lắm
Công tử có phải bị lạc đường rồi không? Ngươi muốn đến đâu? Ta thông thuộc đường lối kinh thành có thể dẫn ngươi đi. – tên sai nha lên tiếng.
Ta muốn tìm phủ của Vu Yến tướng quân – tiểu thư sinh thẳng thắn đáp
Công tử cần đến đó làm gì? Phủ tướng quân là trọng địa của quý nhân, người không phải cứ muốn gặp là gặp đâu.
Ta biết, nhưng chuyện này ta cũng chỉ có thể nhờ đến tướng quân.
Nếu công tử đã nhất quyết muốn đến phủ tướng quân, trước ta sắp xếp cho công tử ở một khách điếm. Bây giờ trời đã về chiều, hay để sáng hôm sau ta đến dẫn ngươi gặp tướng quân.
Đa tạ nha sai đại nhân giúp đỡ. – tiểu thư sinh chắp tay cảm tạ.
Nói rồi tay sai nha dẫn tiểu thư sinh đi đến một khách điếm. Trông tiểu thư sinh hắn toàn thân mệt mỏi, chắc đã nhiều ngày đi đường không được nghỉ ngơi. Sai nha bảo hắn cứ vào khách điếm này tá túc, đây là khách điếm cho các sĩ tử lên kinh thành dự thi, chỉ với vóc dáng và cách ăn mặc này đã đủ giống thư sinh sĩ tử. Khách điếm miễn tiền phòng cho các sĩ tử lên kinh khảo thí. Vì thế mà hắn được tiểu nhị sắp xếp hẳn ngay một phòng là phòng thứ nhất chữ Thiên.
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Bất minh - Ngôn, cổ đại Empty Re: Bất minh - Ngôn, cổ đại

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:10 am

Chuyện 2:

Phòng thứ nhất chữ Thiên là phòng thượng hạng trong các loại phòng tại khách điếm. Còn khách điếm này là Nhất phẩm lâu. Tầng trệt là tửu lâu nổi danh nhất kinh thành. Người vào khách điếm, không giàu cũng sang.

Tiểu thư sinh vừa vào phòng đã bị choáng vì bày trí xa hoa của khách điếm. Thầm nghĩ kinh thành đúng là có khác. Phòng miễn phí cho sĩ tử mà cũng xa hoa như cung điện đền đài. Thả người lên chăm gấm chuẩn bị đi ngủ. Bỗng một tiếng gõ cửa cộc cộc làm đánh thức cơn buồn ngủ mê man của tiểu thư sinh.

Hắn lồm cồm dậy mở cửa. Thì bỗng hoảng hốt chỉ vào tên tiểu nhị:

Lại…lại là ngươi? Hết làm chủ quán mì lại đến sai nha, bây giờ là tiểu nhị khách điếm, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì? – tiểu thư sinh lên tiếng, một tay ôm chầm lấy ngực mình, tay kia giận run chỉ chỉ vào tên tiểu nhị.
Công tử người nói gì tiểu nhân không hiểu? Cái gì chủ tiệm mì rồi sai nha? Tiểu nhân ở đây mang cho người ít nước nóng rửa mặt đây. – tên tiểu nhị bê chậu nước đặt lên bàn.
Ngươi thật không phải giả mạo gì đó chứ? – tên tiểu thư sinh liếc xéo tiểu nhị một cái
Công tử rửa mặt thay xiêm y xong thì mời lên giường, buổi tối ở khách điếm rất lạnh, có chăn bông trong tủ gỗ bên trái, công tử cứ việc lấy dùng. – tên tiểu nhị chỉ vào tủ gỗ xong nhẹ nhàng bước ra ngoài đóng cửa.
Cảm thấy như mình vừa mộng du tỉnh lại, tên tiểu thư sinh đặt bao tay nải xuống nệm, rửa mặt qua bằng nước ấm rất thoải mái. Xong xuôi lại trèo lên giường, đặt lưng xuống rồi ngủ. Tay ôm lấy bao tay nải thật chặt.

Một giấc ngủ này không biết đến khi nào, lúc tỉnh dậy đã nghe tiếng chim hót véo von, gió thổi tiếng cỏ cây đung đưa xào xạc. Mặt trời soi rọi ấm áp. Lại còn như nghe cái mùi gì rất lạ. Mùi gì thế nhỉ?

Tên thư sinh chợt mở mắt thì thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ gần chuồng ngựa. Người vẫn còn quấn chăn bông, tay ôm bao tay nải, chân đi giày, quần áo xộc xệch. Tên thư sinh còn đang ngơ ngáo, vội vàng đứng dậy đang tính hỏi đây là đâu, mình đang làm cái quỷ gì ở đây?

Hắn gặp một ông lão đang mang cỏ đến cho ngựa ăn, liền túm ông lại hỏi chuyện. May thay lần này là một ông lão khác, không phải cái kẻ muôn mặt kia.

Hỏi rằng ông lão có biết khách điếm nào cho thư sinh sĩ tử lên kinh thành dự thi được trọ lại miễn phí không. Ông lão xua tay bảo không có cái khách điếm nào như thế. Lại hỏi có biết phủ tướng quân ở đâu không ông cũng chẳng biết. Nhờ người chi bằng nhờ mình. Mặc lại quần áo chỉnh tề, may mà trong bao tay nải vẫn còn y phục.

Hắn lần ra đường lớn trên phố, hỏi qua không biết bao nhiêu người nhưng chẳng ai biết khách điếm nào như vậy. Lại hỏi một hàng bán mì chủ quán có vết sẹo chạy dài xuống mắt ở ngõ Đông thành cũng không ai biết. Lại hỏi một tay nha sai nhan sắc như Triển Chiêu thì bị người ta cười cho một trận. Ngay cả phủ tướng quân cũng không tìm được.

Lại trở về kiếp lang thang.

Tiểu thư sinh đi đi một hồi bụng đói meo. Đồ ăn kinh thành quá mắc mỏ, trong người không còn một đồng nào cả. Số tiền lẻ thực tế cũng chẳng mua nổi món gì ở kinh thành hôm qua đã bị hắc điếm kia trấn sạch cả rồi, lại còn quẳng mình ra chuồng ngựa. Đúng là khốn kiếp. Trong lòng hắn tiếc nuối, nhưng cũng đành phải đến tiệm cầm đồ đưa ra một thứ đó là một miếng bạch ngọc chạm hình chim phượng, trông qua cũng không có gì đặc biệt nhưng tay trưởng quầy tiệm cầm đồ lại bảo tiểu thư sinh chờ một lát.

Tay trưởng quầy vào trong vời một ông chủ béo đi ra. Ông chủ đeo một bên mắt kiếng, mi tâm có chút nếp nhăn, râu tóc bạc phơ. Ông vừa ra đã cầm lấy miếng ngọc săm soi một hồi, đặt mảnh ngọc xuống bảo rằng thứ này có một cặp, thứ còn lại đâu rồi? Sao chỉ bán mỗi miếng bạch ngọc phượng hoàng?

Tên thư sinh lại được dịp trầm trồ với sự biến hoá điêu luyện của ông chủ

Lại là ngươi? Hôm qua ngươi giả làm nha sai là mời ta đến ở hắc điếm, ở đó ngươi giả thành tiểu nhị, chắc là đang tranh thủ đêm hôm đến trấn đống xu lẻ của ta đúng không? Ngươi muốn cái gì hả? Đến sáng lại thảy ta bỏ chuồng ngựa. Thôi đúng rồi là ngươi hạ thuốc trong chậu nước rửa mặt hèn gì ta ngủ một giấc như chết vậy, chính ngươi chứ không ai khác, mau khai ra, ngươi muốn cái gì? – vừa nói vừa giận run, muốn trèo nốt lên quầy để chui vào trong đòi công đạo cho bản thân.
Tiểu tử ngươi đừng ngậm máu phun người, bổn gia ta hà cớ gì phải làm những trò mèo đó. Ta mở ngân hiệu, tiền trang, tiệm cầm đồ, tiền đếm không hết sao phải vì đống xu lẻ của ngươi mà tốn công thế chứ? Ngươi vu khống, ta không có làm. Ngươi nhìn nhầm kẻ khác rồi. Không tin ngươi hỏi mọi người xem, hôm qua tới giờ ta đều ở tiệm cầm đồ này kiểm định đánh giá bảo vật. Có đi đâu rời cửa tiệm một bước hay không? – ông chủ béo lên gân cổ cũng cãi một trận, núp đằng sau trưởng quầy.
Các ngươi nói đi, hắn có thật là chủ của các ngươi không? – tên thư sinh la lớn
Cả bọn người làm trong tiệm đều gật đầu.

Xin…Xin thứ lỗi, có lẽ ta nhận nhầm người. – tên thư sinh đỏ mặt cuối đầu.
Miếng bạch ngọc phượng hoàng này có cầm nữa không? Từ đâu mà ngươi có? Thứ này có một cặp, cái còn lại đâu rồi? Bán đủ một cặp mới có giá. – ông chủ béo gõ ngón tay lên bàn chỗ miếng ngọc.
Ông chủ thật tinh mặt, quả nhiên không giấu được ông. – nói rồi tên thư sinh tháo cây trâm bạch ngọc trên đầu xuống, khiến mái tóc đen tuyền buông xoã. Hắn lấy một dải lụa trắng cột tóc cao lên lại liền trở về vẻ thư sinh anh tuấn.
Miếng bạch ngọc phượng hoàng này thực chất là một phần của chiếc trâm vô giá Bách phụng triều hoàng. Chiếc trâm ở đỉnh có khắc đầu rồng, thân trâm tròn nhẵn, đâm xéo vào lỗ điêu khắc trên đỉnh miếng ngọc, xuyên qua phần trung tâm chạy xuống chân mảnh ngọc, tạo thành thế phượng hoàng bảo long, chim phượng ôm lấy đầu rồng, cầu long thần ở lại. Chiếc trâm này vốn là bảo vật trong cung, làm sao tiểu tử ngươi lại có? – ông chủ vừa cầm cây trâm xuyên vào mảnh ngọc, vừa giải thích lại hỏi.
Ta…mẫu thân ta mua lại được từ một kẻ bán ngọc, hắn không biết xem đồ nên mẫu thân ta mua được giá hời. Nay đang lúc khốn khó, nên mới mang ra cầm. – tên thư sinh nói lắp bắp.
Ông chủ béo nhìn vào tiểu thư sinh một hồi. Lại nói:

Vật này giá trị liên thành, ta e rằng không cách nào thu được giúp công tử – nói rồi định trả lại.
Ba trăm lượng, ta chỉ cần ba trăm lượng thôi, khi nào kiếm lại được ta sẽ đến chuộc trâm này. – tên thư sinh rất lo lắng.
Nếu công tử đã quyết ý, vậy trâm này ta sẽ thu, đợi đến lúc công tử đủ tiền hãy đến chuộc trâm này. – nói rồi cho người mang đến ba trăm lượng bạc trắng giao cho tay thư sinh.
Đa tạ ông chủ !
Kỳ thực tên tiểu thư sinh không biết, cho dù đi cả cái kinh thành này cũng không ai đủ can đảm để thu chiếc trâm bách phụng triều hoàng kia. Bởi vì chiếc trâm này gắn cùng với một câu chyện không mấy tốt lành ở chốn hậu cung. Đó là một vụ bê bối mà chính bản thân hắn cũng không rõ sự tình, chỉ biết rằng đây là món đồ trân quý có giá trị mẫu thân để lại cho hắn.



Tên tiểu thư sinh cầm ba trăm lượng, đi đến một tiệm sủi cảo ăn liền ba bát lớn. Đang ngồm ngoàm bát thứ ba thì bỗng thấy một đôi chân mang giày thêu chỉ vàng, quần áo lụa là đặt mông xuống ngồi cùng bàn. Đang định ăn nhanh rồi đi, ai ngờ đôi tay ngọc của tên đi giày thêu chỉ vàng kia bỗng gõ nhịp xuống gần chỗ để bát sủi cảo. Rồi một giọng nói vang lên:

Công tử đây có thể cho biết cao danh quý tánh không?

Ta với ngươi không quen sao phải cho biết danh tính? – vẫn một mực cắm đầu ăn sủi cảo.

Được, đã vậy ngươi không cần đến chuộc thứ này nữa. – hắn quơ quơ cây ngọc trâm bách phụng triều hoàng kia qua lại trước mũi tên thư sinh.

Tiểu thư sinh bỗng trợn mắt quay sang nhìn kẻ đang giễu cợt kia. Bỗng la lớn:

Lại là ngươi? Đúng là oan hồn đeo bám mà. Sao ngươi cứ bám theo ta mãi thế hả? Ông chủ béo kia cũng chính là ngươi giả dạng phải không? Ta sớm đã nhìn ra mà. – tiểu thư sinh giận run người, đập đôi đũa xuống bàn một cái bép, chỉ vào mặt tên quần là áo lụa đối diện.
Hahaha, ngươi cũng khá đấy, nhìn ra được khí thế anh tuấn sau tài năng hoá trang của ta – nói rồi phẩy quạt.
Thực ra ngươi là ai?
Ta sao? Ta là tứ vương gia Kình Thiên.
Tứ vương gia? Ngươi nói đùa cũng phải có chừng mực chứ, chuyện này không thể đem ra nói đùa đâu.
Nếu ta không phải Tứ vương gia, thử hỏi khắp kinh thành này ai có thể bao cả một con đường để chơi với ngươi?
Bao cả một con đường?
Nói đúng hơn là bao hết khu cửa bắc và Đông thành để chơi với ngươi.
Vậy chuyện tôi bị quẳng ra chuồng ngựa là sao? – tên tiểu thư sinh vẫn chưa nguội hết máu nóng.
À chuyện đó…ngươi bảo ngươi muốn đến phủ tướng quân Vu Yến nên ta thảy ngươi đến cửa chuồng ngựa sau phủ tướng quân còn gì?
Ca…cái gì? Đó là cửa sau phủ tướng quân? Ngươi đừng lừa ta, rõ ràng lão bá chăn ngựa nói không biết phủ tướng quân ở đâu.
Tất nhiên không biết rồi, lão bá ấy đã già đến lú lẩn lẩm cẩm, chỉ có Vu tướng quân độ lượng thương người, thấy lão đã già vẫn muốn làm việc kiếm cái ăn mới cho lão vào làm công việc cho ngựa ăn đấy thôi.
Vậy sự thật ngươi chính là Tứ vương gia?
Có cần ta dùng kiệu rước ngươi về phủ vương gia mới tin không?
Tứ gia tha tội, tiểu nhân không nhận ra người, đã mạo phạm vương gia. – bỗng từ trên ghế quỳ sụp xuống chân tứ gia.
Đứng lên đi, ta muốn phạt ngươi thì sớm đã làm – Tứ gia đỡ tiểu thư sinh ngồi dậy.
Đa tạ Tứ gia.
Nói cho ta biết, vì sao ngươi phải tìm tướng quân? Tại sao ngươi có cây trâm này, ngươi thật ra là ai? còn nữa ngươi là nữ nhi vì sao phải cải trang làm nam nhân?
Một màn này, toàn những câu hỏi hóc búa khiến tên tiểu thư sinh cứng họng.
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Bất minh - Ngôn, cổ đại Empty Re: Bất minh - Ngôn, cổ đại

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết