Bút Chì 's BLOG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Kinh đô hí hoạ

Go down

Kinh đô hí hoạ Empty Kinh đô hí hoạ

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:17 am

Kinh đô hí hoạ F573921b-0a41-46d5-b434-0662cf6ef94d

Thể loại: Ngôn, cổ trang, hài hước, du hí, sủng, chắc chắn có THỊT, HE

Viết ngày 08/10/2018

Dự kiến số chương: 10 chương + 3 ngoại truyện

Tác giả: Hy công tử (tui)

Warning‼‼chap nào có H hoặc 16+ 18+ sẽ có tag #warning16 hoặc 18 trên bìa mỗi chap.


Văn án:

Văn án: Lão gia nhà ta là một đại tham quan, hắn thì tự do tự tại, mỗi ngày ăn no mặc đủ. Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, cho nên ta phải theo hắn về làm dâu gạt nợ….không, còn thảm hơn thế, ta phải lấy thân (làm toi mọi, nha đầu mặc hắn sai bảo) đền đáp ân cứu mạng của hắn.

Người trong thiên hạ đều nói hắn thiện lương, nhân từ, bao dung, đức độ. Ta ở trong phủ hắn theo dõi hắn, làm toi mọi cho hắn cả ngày lẫn đêm, chỉ muốn nói một câu người trong thiên hạ chỉ biết nhìn bề ngoài.

Hắn ta đường đường chính chính là một đại gian thần, tham lam lại hẹp hòi, vô địch thiên hạ. Ta liền viết thành một đại thiên truyện, ghi rõ toàn bộ tật xấu mà hắn cố gắng giấu diếm. Đợi khi con cháu hắn trưởng thành, ta sẽ truyền lại cuốn bút ký này để đời sau biết thật rõ ràng tên nam nhân chuyên dùng mỹ sắc câu dẫn lòng người này.
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Kinh đô hí hoạ Empty Re: Kinh đô hí hoạ

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:18 am

Kinh đô hí hoạ Img_0205

Chương 1: Nhắc lại chuyện xưa (edit)

Viết ngày 16/11/2018

—–

Thường nói Không thù không thành cha con, không oán không kết vợ chồng.

Tên nghiệt súc này thật sự làm lão nương ta tức đến đội mồ sống dậy.

Nhớ lại ngày ấy, là một đêm tuyết trắng rơi đầy. Ta bị nhị nương bắt trói vào cửa sau nhà. Tuyết rơi ngày càng dày , phủ lên ta tròn vo thành một đống.

Lúc ta đang lờ mờ choáng váng vì lạnh, lại thấy một bóng áo trắng đang dập diều đi tới.

Ta sợ đến mức hoảng hồn choàng tỉnh. Đúng là hay không bằng hên, nhờ một lần hù xém chết người mà lại khiến ta tỉnh táo được một ít.

Khi ta định thần lại, bóng áo trắng đó là một công tử vô cùng tuấn tú. Hắn vốn dĩ không hề nhận ra ta đang bị vùi trong tuyết, mà chỉ đơn thuần đang tìm một lệnh bài bằng bạch ngọc vô tình làm rơi. Lệnh bài bạch ngọc vì quá trắng, trắng tựa như tuyết, mà đêm lại quá tối. Cơ bản là không đủ ánh sáng. Lúc hắn moi móc bới tuyết tìm đồ lên tới trên đùi ta, thật sự ta vì quá nhột mà đã bừng tỉnh cựa quậy.

Tên nam tử này vậy mà còn sợ hơn ta, lập tức lùi xa ra ba trượng. Cầm chiếc lồng đèn quơ qua quơ lại, như thể muốn nói “dù ngươi là bất kỳ cái gì, là người hay ma cũng đừng có đến kiếm ta gây chuyện”. Ta tức muốn chết, chỉ muốn kêu hắn cứu mạng, mau tháo dây trói thả ta ra ngoài, bổn cô nương sắp lạnh chết rồi. Hắn mà còn lo sợ không ứng cứu thì ta từ người biến thành ma, nhất định phải quay về nhát chết cái tên gan thỏ đế này.

Ta dùng hết sức tàn còn sót lại, gọi tên điên này đến cứu mình: “Cứu…cứu mạng với!!”

Đến lúc này hắn mới biết ta là người, liền đến bới tuyết ra, đỡ ta dậy.

Lúc đấy ta đang run rẩy trong cái lạnh, người chỉ mặc một lớp áo bằng vải bố đã bị thấm ướt bởi tuyết. Ta run run nhìn hắn đang choàng một cái áo lông trắng muốt trên người, hắn cũng nhìn lại ta. Đôi bên cứ như vậy nhìn nhau đến mắt muốn lòi ra ngoài, hắn vẫn chưa hiểu ta muốn gì. Còn không biết xấu hổ liền mở miệng hỏi: “Cô nương cớ sao lại nhìn ta trân trân như vậy?”

Tên này có phải là nam tử không, thấy một cô nương yếu đuối như ta bị trói giữa đêm tuyết lạnh rét buốt, gió tuyết sương rơi mà áo váy mỏng manh. Thân là nam tử khoẻ mạnh lại mặc áo lông dày cũng không biết đi đến choàng cho ta. Vẫn còn dám mở miệng hỏi một câu xanh rờn như thế.

“ta lạnh!”

“cô nương vì sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy ?” – hắn vẫn chưa chịu choàng áo khoác cho ta.

“nhà ta nghèo, chỉ có áo này”

“Nếu thế cô nương vì sao không ở trong nhà? Mà lại bị bắt trói ở đây?”

“Trong nhà chỉ còn nhị nương, bà ấy căm ghét ta nên muốn ra tay đày đoạ”

“Ồ có chuyện này sao.Như vậy hoá ra là ta đã cứu cô nương rồi đấy. Nhưng cô nương đừng lo, con người ta xưa nay giúp người không cần báo ân. Cô nương không cần dùng thân báo đáp đâu.”

“Ta có nói là muốn lấy thân báo đáp ngươi sao???”

“Không phải nữ tử nào cũng làm như vậy à?”

“Ngươi cái thứ vô sỉ. Bổn cô nương ta không phải người dễ dãi.”

“Nếu không lấy thân báo đáp, vậy cô lấy cái gì báo đáp ân nhân cứu mạng?”

Sau khi hắn hỏi câu này thì ta phải theo hắn về làm nô tì không công cho hắn một năm xem như báo đáp ân cứu mạng. Đời có lúc lên lúc xuống, xúi quẩy ở chỗ nếu ban đầu lấy thân báo đáp thật thì giờ ta ít nhất cũng được đối đãi như hồng nhân còn không thì cũng được an nhàn nằm hưởng thụ. Cần gì phải làm nô tì giặt đồ rửa chân cũng nặng nhọc chẳng khác gì đời sống với nhị nương trước đây. Rốt cuộc cũng là lấy thân ra làm toi mọi cho hắn để báo đáp.

Không phải câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân nào kết cục cũng được viên mãn. Đơn cử như ta sống bần tiện nặng nhọc đã quen tuy vậy vẫn là tự do tự tại. Dù thường bị nhị nương áp chế đối xử tệ bạc nhưng nhìn chung vẫn là không cần hầu hạ người khác. Một đêm kia đột nhiên được hắn cứu mạng xong thì biến thành nô tì nhà hắn, mặc người sai bảo. Lỗ vốn, quá lỗ vốn rồi.



Từ ngày ta vào phủ đã được một tháng. Trời bắt đầu lập xuân, tuy vẫn còn rất lạnh nhưng những đoá hoa đang dần nở rộ.

Chủ nhân của phủ đệ này là Thiện Ngôn. Hắn từ một chức quan cửu phẩm mà lên đến vị trí nhị phẩm đại quan. Trong đợt khoa cử hắn vốn đã đổ đạt công danh, đăng khoa Trạng nguyên, bảng nhãn đề danh. Nhưng vì lời nói quá thẳng thắn, đụng chạm nhiều người trong quan trường, vì thế bỗng chốc bị biến thành quan cửu phẩm. Từ ngày ấy hắn quyết tâm phải làm gian thương, quan mà không tham thì chẳng phải quan. Liền vơ vét không ít từng chút một, bồi vị kia một chút, vị này một chút, nịnh nọt dần mà nay đã đến hàng nhị phẩm. Có thể nói là từng bước đi lên, thăng tiến không ngừng.

Trong phủ đối xử ôn hoà nhã nhặn với tất cả mọi người. Lâu lâu hắn lại ra mặt phát gạo làm từ thiện, đối với ai cũng ổn trọng chan hoà. Mọi người đều tôn trọng, sùng bái hắn, lời hắn nói ra có sức ảnh hưởng lớn đến bá tánh trong kinh thành. Không hẹn mà đồng loạt đều cho rằng hắn sống không hổ danh với tên gọi Thiện Ngôn – nói lời hay, làm việc thiện. Nhưng đáng tiếc hắn không phải là Tam Hảo , cho nên bụng dạ của hắn, theo ta thấy là người vô cùng hẹp hòi. Chỉ luôn nghĩ đến mình, ích kỷ, tham lam, việc gì cũng phải có lợi hắn mới làm, chưa bao giờ ta thấy hắn nghĩ đến điều tốt. Cho nên mới nói việc hắn ra tay cứu ta, ắt hẳn chính là cảm thấy trong phủ rất thiếu một nô tì không cần trả công, muốn cứu ta chính là từ đầu đã vì mục đích muốn ta vào phủ làm toi mọi cho hắn miễn phí.

Người đời cho rằng hắn làm người quả thực là quá hoàn hảo. Không có điểm nào đáng chê trách. Quả thực là họ đã lầm rồi. Bổn cô nương ta mục kích trong phủ hắn, ngày đêm kề cận, chỉ trong vòng một tháng đã lập nên một kinh sách gồm ba mươi sáu thiên truyện, liệt kê vô số tật xấu, lòng dạ hẹp hòi của tên nam nhân dùng mỹ sắc lừa đảo chúng sinh này.

Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Kinh đô hí hoạ Empty Re: Kinh đô hí hoạ

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:19 am

Kinh đô hí hoạ Img_0362-1

Chương 2: Lão gia thật hẹp hòi

Viết ngày 29/11/2018

…………

Đầu xuân năm nay, ta đã tròn mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một thiếu nữ. Chỉ còn cách một tuần nữa là đến Tết nguyên tiêu nên trong phủ từ trên xuống dưới đều đang tất bật chuẩn bị.

Ta thức dậy thật sớm dự là tạo ra chút thành tích, ví như ta đi hứng sương mai đọng trên lá non mang vào đun trà cho lão gia. Lão gia của ta, hắn là ân nhân cứu mạng ta – Thiện Ngôn nhị phẩm đại quan. Hắn là một tên đại tham quan, vừa gian thương lại vừa hẹp hòi.

Ta vừa chuẩn bị đi hứng sương mai thì có người đến kêu ta đi giặt đồ cho lão gia. Trong phủ này nha hoàn không thiếu, nhưng tên này có mỗi một cái bệnh là không bắt ta giặt đồ mỗi sáng sớm thì nhất định không chịu được. Những tưởng dùng chiêu hứng sương sớm nấu trà khiến hắn biết thương hoa tiếc ngọc một chút, nào ngờ đâu tật cũ khó bỏ. Ta vào phủ đã hai tháng nay, việc nặng nhọc gì cũng từng nếm qua, nhưng mỗi cái chuyện giặt đồ vào sáng sớm quả thật là quá sức.

Hắn nghĩ rằng giặt đồ chỉ là bỏ đồ vào thau nhúng vài cái là có thể mặc được? Sai lầm, quá sai lầm. Giặt đồ nào có phải chuyện đơn giản đến thế. Nhất định phải dùng đến nước giếng trong mà giặc, nếu không sẽ dính phải đất cát hoặc nếu không cẩn thận có thể làm đá cuội dính vào áo mà móc rách chỉ thêu. Đồ hắn mặc tất nhiên là quan phục hoặc là y phục cực kỳ tinh xảo đắt tiền. Vải lụa Hàn Châu, gấm Giang Tô, kỹ thuật thêu vào hàng thượng đẳng, cũng được đặt từ tú phường nhất nhì kinh thành.

Dùng nước giếng trong vào buổi sáng sớm là để nước được tinh đọng qua một đêm dài. Tất cả bụi bẩn đất đá sẽ chìm xuống đáy giếng, nước giếng trong suốt có thể trông thấy đáy. Trước khi giặc phải cắt móng tay thật kỹ càng. Dùng da tay mịn màng nhất mới có thể sờ vào y phục của hắn. Khi giặc qua lần đầu bằng nước giếng, phải ngâm đúng nửa canh giờ với thảo dược an thần. Giặc đến nước thứ hai phải ướp cùng với hoa. Hoa cũng phải chọn lựa những cánh thơm nhất, tươi nhất, vì thế mà phải giặc vào lúc sáng sớm. Sau khi giặc xong, lúc vắt ráo nước phải cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không thể dùng sức mà phải khống chế độ lực nhịp nhàng vừa phải.

Khi phơi phải phơi dưới hàng hiên, nhất định chỉ được phơi dưới ánh mặt trời đúng nửa canh giờ, lúc áo gần khô phải mang vào xông cùng thảo dược một lần nữa.

Chiếc áo sau khi giặc xong, hoàn hảo vô khuyết, còn có mùi hương hoa và thảo dược định thần. Người mặc vào thân tâm an khang, hoàn toàn phấn chấn.

Áo phơi khô rồi còn phải ủi. Than nóng đặt vào một chiếc bàn là gỗ, dùng sức nóng hơ lên bề mặt vải, rồi lại dùng một chiếc bàn ủi gỗ khác là phẳng áo. Có như thế mới tạo được sự sạch sẽ thượng hạng.

Tại sao phải kỳ công như thế? Bởi vì hắn là một tên hẹp hòi, đã vậy còn bị bệnh sạch sẽ. Hắn nhất định không để kẻ được hắn cứu mạng là ta được thoải mái rảnh rỗi. Thời gian đến phủ làm nô tì nhất định phải vắt kiệt mười phần sức lực của ta. Giặt đồ cũng phải đòi hỏi đến cái mức cầu kỳ như vậy, ta thầm nghĩ hoàng đế có lẽ cũng chỉ đến mức này thôi.

Thế là vào lúc độ tuổi đẹp nhất của ta vừa chớm nở cùng buổi đầu xuân, ta lại phải đi giặc đồ cho tên khốn kiếp đại gian thương này. Chẳng lẽ kiếp số đã định ta sẽ mãi là một a hoàn giặc đồ cả đời không khá lên nổi? Ít nhất, lão gia cũng hãy cho thiếp làm a hoàn thông phòng để đời thiếp được sướng một chút. Một năm này không biết làm sao trải qua hết được đây.

Còn đang ngẩn ngơ ủi bộ quan phục cho hắn thì đã thấy hắn đến đòi nợ.

“Làm gì mà chậm chạp thế hả? Đã ủi xong chưa?”

“Lão gia hôm nay không cần vào triều, quan phục này còn chưa ủi xong, người cũng không cần gấp gáp” – ta đáp.

“Bổn lão gia hôm nay cần đi thị sát kinh thành, ngươi nhanh chóng hoàn thành rồi thay đồ cho ta” – hắn ra lệnh.

“Vâng” – ta chán nản đáp.

“Hôm nay ta sẽ mặc bộ thường phục màu lam, ngươi mau mang đến.” – hắn nói.

Lòng ta thầm oán trách hắn hai tiếng, thế vì sao còn bắt ta phải ủi bộ quan phục xông hương đến tốn thời gian như vậy, việc này đợi đi thị sát về rồi làm cũng chưa muộn. Nhưng ta đã nuốt ngược lại vào trong vì ta biết cái tên nghiện sạch sẽ này nhất định là đang muốn xem ta bị hành hạ cho thoả mãn mà.

“Thưa vâng” – ta đáp hắn.

Bèn đi lấy bộ thường phục màu lam đến. Như thường lệ, ta phải mặc xiêm y cho hắn. Sáng nào ta cũng phải làm điều này. Những ngày vào triều sớm, hắn thức dậy giờ nào là ta phải dậy trước hắn một canh giờ. Có những lúc nửa đêm hắn bị triệu vào cung, ta cũng phải gắng gượng ngồi dậy thay xiêm y cho hắn.

Đếm tới đếm lui, đồ của hắn tuy là thượng hạng nhưng quả thực cũng không cho là nhiều. Hắn chỉ có hai mươi bộ đồ, giá trị liên thành, chất liệu đường may đều vào hàng thượng phẩm. Nhưng chỉ có mỗi hai mươi bộ mặc từ năm này sang năm khác. Tuy nhiên không hổ danh là đồ thượng hạng, đến cả giặc đồ cũng cầu kỳ như vậy nên nhìn chúng nó vẫn như mới, không hề có dấu hiệu bị thời gian bào mòn. Ngay cả tên chủ nhân mặc chúng lên người cũng vậy. Năm nay hắn đã hai mươi ba, nhưng dung mạo vẫn tuấn lãng như năm hai mươi vậy. Các nha hoàn trẻ tuổi muốn xin vào làm việc cho phủ nhị phẩm quan đếm nhiều đến không xuể. Lời đồn thổi về mỹ nam không tuổi truyền khắp cả phố, ta thật sự là nghe các nàng nói đến chán chê rồi. Ngày nào ta cũng nhìn thấy gương mặt hắn, có điểm gì là hơn người đâu? Cũng chẳng phải là như Phan An tái thế. Nhưng đúng là thân hình rất chuẩn mực, cơ thịt đầy đủ. Ánh mắt có hồn, tuấn lãng khí phách.

Điểm khiếm khuyết duy nhất là có quá nhiều tật xấu. Thường nói người có tật sẽ có tài, quả thực không sai. Tài của hắn là hành hạ người khác, bóc lột sức lao động, không hề biết thương hoa tiếc ngọc, làm một đại gian thần đến mức người người đều sẵn sàng tình nguyện vì hắn mà nhúng chàm. Quả thực một kỳ tài trăm năm hiếm gặp.

Lại nói đến chuyện thay xiêm y cho hắn. Ta vào phủ mới được có hai tháng, nhưng ta tự hào rằng không ai có thể thay xiêm y cho hắn giỏi được như ta. Hai mươi bộ trang phục, bốn mươi món phục sức, đai lưng cũng có tới ba mươi cái, còn phải phối với trâm gỗ hay trâm ngọc, dây thắt từ thô cho tới sang, nhẫn ngọc cùng với ngọc bội ước chừng vài chục cái, giày có thêu hay giày trơn,….đến cả trung y mặc bên trong cũng phân chia ra lụa mỏng hay dày, tuỳ vào thời tiết mà phải thay đổi. Hắn chỉ cần đơn giản giơ tay ra lựa, còn ta thì phải suy nghĩ ra phối hợp làm sao cho hắn. Nhiều lúc thật sự ta chỉ muốn hắn phải gọi ta bằng hai tiếng “nhũ nương”.

Bới tóc cũng phải đến tay ta làm. Dù rằng nam nhân thì chỉ có một vài kiểu nhất định, nhưng mỗi ngày chải chuốt cho hắn làm ta cứ cảm thấy như mình đang hầu hạ phi tần hay đại tiểu thư nào đấy, hoàn toàn chẳng cảm giác được hắn là đại lão gia một thân nam nhi.

Mỗi ngày chỉ được ăn đúng hai chén cơm, một bữa trưa và một bữa chiều. Sáng lão gia ăn gì thì sẽ chừa lại cho ta một ít. Mỗi tháng không hề có tiền công, vì vốn dĩ ta đến đây trên danh nghĩa là để báo ân cứu mạng.

Tuy nói rằng việc nặng nhọc nào ta cũng phải làm, nhưng thực sự thì chỉ toàn là việc liên quan đến hắn. Ví như những chuyện giặt đồ cho các a hoàn, được luân phiên trong nội bộ a hoàn đều không đến tay ta. Hoặc ví như chuyện chặt củi, thổi lửa, nấu cơm cho nô tì , ta đều không phải làm. Nhưng tất cả những việc liên quan đến hắn thì ta phải làm một mình. Giờ ăn và tắm của hắn sớm hơn các a hoàn gia đinh trong phủ. Cho nên ta sẽ hầu hạ hắn ăn uống, tắm rửa trước, sau đó ta mới ăn phần của mình. Sau đấy nữa thì các a hoàn sẽ được dùng bếp nấu đồ ăn phần của họ. Nhờ thế mà gần như trong phủ ta chẳng thân thiết được với ai, vô hình trung ta lại bị cô lập một thân một mình như thế.

Hắn cũng sắp xếp cho ta một tiểu viện nhỏ ngay gần phòng hắn. Để chỉ cần hắn hô nhỏ một tiếng là ta cũng phải đến ngay không được để hắn chờ.

Ta đã ở đây được hai tháng nhưng đêm nào cũng ngủ trước hắn. Đêm khuya tối mịt hắn còn chông đèn lên, chẳng biết là để làm gì. Nhưng hắn đã không cần hầu hạ thì ta ngủ trước vậy.

Trong phủ chưa từng có nô tì thông phòng, nếu thật sự cần giải quyết hắn sẽ đến thanh lâu, nhưng cũng chưa từng qua đêm ở nơi ấy. Từ trước đến giờ hắn chỉ điểm tên đúng một người là Bạch Vân cô nương. Nàng ấy ta cũng từng gặp qua mấy lần, một gương mặt hoàn hảo, làn da mịn như lụa, rất có quy củ và biết điều, một viên minh châu trong làng chơi. Nàng ta được đặt cách chọn khách mà nàng muốn và nàng chọn hắn. Hắn cũng chỉ cho gọi một mình nàng. Ta vốn từng nghĩ hắn thích nàng ấy, nhưng có một đêm ta theo cầm dù che mưa cho hắn. Đứng bên ngoài đợi hắn một canh giờ, thật sự trả tiền sòng phẳng đi ra. Lúc ra gần đến cửa chính, Bạch Vân có đuổi theo níu tay áo hắn lại, nhưng ta lại không ngờ được hắn rút tay đi một cách lạnh lùng, khuôn mặt chưa từng biến sắc, lại moi trong ngực áo ra thêm một thỏi bạc đưa cho nàng. Nàng yếu đuối khuỵ xuống, khóc đến mức lê hoa đái vũ, ta chưa từng thấy lần nào nàng khóc đến như thế.

Lúc hắn lên xe ngựa, hơi thở cũng như mọi ngày chưa từng có một chút động lòng. Ta không được cùng hắn lên xe nhưng có thể đi theo bên cạnh hầu chuyện cùng. Qua cửa sổ, ta hỏi hắn thật sự không thích nàng ấy sao? Hắn vậy mà lại rất thẳng thắn thành thật đáp lại ta rằng: “Đôi bên giao dịch sòng phẳng, nàng ta nhận tiền rồi thì hành sự. Đó là nghề của nàng, Không cần phải có tình cảm.”

Đêm ấy hắn về phủ, ta cầm dù che mưa cho hắn đến tận khi vào phòng. Tiếp đến ta phải thay xiêm y cho hắn, rồi mang đồ dơ đi để chuẩn bị sáng sớm hôm sau lại giặc.

Nào ngờ vừa thay xong xiêm y, hắn liền trèo lên giường nằm sấp xuống, bắt ta đến đấm bóp lưng cho hắn.

Hắn nhắm nghiền mắt xem chừng rất thoải mái, ta liền dùng thanh âm nhỏ nhẹ nhất sợ rằng đánh thức hắn, chỉ muốn thử xem hắn đã ngủ chưa, nếu hắn ngủ thiếp rồi ta liền có thể chạy đi ngay không cần phải mài sức ở đây đấm bóp nữa. Cả ngày hôm ấy ta thật sự đã mỏi mệt rã rời.

“lão gia?” – ta đè giọng mình xuống thật thấp.

“có chuyện gì?” – hắn vẫn chưa ngủ.

Ta suy nghĩ một chút rồi mới đáp lại, bởi vì quá đột ngột nên ta cũng chưa phản ứng kịp. – “Ngài không nghĩ đến tìm một a hoàn thông phòng trong nhà hoặc một thê tử sao? Ta biết ngài có bệnh ưa sạch sẽ, thật ra tìm đến Bạch Vân ắt hẳn là vì nàng tiếp rất ít nam nhân. Nhưng dù sao nàng cũng là chôn thân nơi chốn yên chi…”

“Trong nhà…không phải không có, chỉ là quá ngu ngốc, ta lười phải đụng vào”

“Là ai?” – ta thực sự rất tò mò.

“Nhiều chuyện!” – giọng hắn lạnh ngắt.

“Tiểu nữ chỉ muốn ngài cân nhắc cho ta ít công việc lại, nếu ngài kiếm được thê tử hoặc a hoàn thông phòng, nàng ấy sẽ thay ta làm những việc như hầu ngài tắm rửa, thay xiêm y, chải tóc, ăn cùng ngài và đêm đến sẽ hầu hạ ngài.”

“Ngươi không thích làm những việc đó?”

“Tiểu nữ không hề có ý này, chỉ là nô tỳ mỗi ngày đều phải thức vào nửa đêm. Nấu bữa sáng rồi lại giặc đồ, hầu ngài thay đồ, những hôm bị triệu vào cung lúc nửa đêm thì đêm ấy ta lại càng không được ngủ, việc hầu hạ ngài chỉ một mình ta làm, đến cả ngài ra ngoài đến thanh lâu ta cũng phải cầm dù che mưa thay ngài. Đêm đến phải hầu ngài cùng nói chuyện, đấm bóp xoa lưng. Tiểu nữ chưa từng được nghỉ ngơi. Lại cả…” – ta nghẹn lại nói tiếp không được nữa.

“Lại cả cái gì?” – hắn hỏi.

“Lại cả tiểu nữ năm nay đã mười tám tuổi, đã là thời kỳ một tiểu cô nương xuất giá. Nếu cứ hầu ngài cả ngày lẫn đêm, thì quả thực là không tiện”

“Cho nên ngươi là muốn xin thôi việc? Ân cứu mạng là giao kèo ngươi phải làm việc một năm, ngươi chưa quên chứ?”

“Tiểu nữ không phải muốn xin thôi việc, mà là…”

“Là cái gì? Ngươi nói rõ ràng ra đi”

“Tiểu nữ cũng không ngại mất mặt mũi thêm, tiểu nữ biết thân phận mình không dám với cao. Nhưng tiểu nữ có thể làm nha hoàn thông phòng cho ngài.”

“Ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi đây là đang lười biếng không muốn làm việc?”

“Tiểu nữ không có!”

“Nhìn ngươi đi, đã ngốc rồi còn học đòi làm a hoàn thông phòng? Ngươi có hiểu làm a hoàn thông phòng là làm cái gì không? ”

“Tiểu nữ….tiểu nữ đã mười tám tuổi rồi, chuyện gì không biết cũng đã nên biết rồi. Lão gia ngài đừng xem thường ta!”

“Ồ, ngươi biết nhiều lắm sao? Lại đây nói cho lão gia nghe xem nào, ngươi biết được những gì?”

“Ta chỉ biết là…nam nhân cần phải được nữ nhân hầu hạ xoa bóp toàn thân. Từ thắt lưng trở xuống chỉ có a hoàn thông phòng hoặc thê tử mới được làm và chỉ được làm vào buổi tối, nên vô cùng mệt mỏi. Nữ nhân xoa bóp như vậy nhất định giống như tiểu nữ bây giờ, phải gồng mình dùng tay xoa ấn rồi nắn bóp cho một đại nam tử vai rộng thịt chắc như ngài, cả người đều kiệt sức mỏi mệt, nhưng vì có công nên chắc chắn không phải làm việc nặng và được nghỉ ngơi thoải mái cho đến tận ngày hôm sau.”

“Chỉ đơn giản như vậy? Thế theo ngươi, nô tì thông phòng chính là y sư chuyên trị nắn bóp xương khớp vào ban đêm?”

“Ta cũng không biết vì sao chỉ nắn bóp lại được đặt cách như vậy, nhưng theo ta nghĩ nhất định là kỹ thuật nắn bóp của các nàng rất cao siêu. Ví như Bạch Vân cô nương, chắc chắn là kỹ thuật không tồi, các nàng đều có đôi tay mịn màng mềm mại, nhất định là hầu hạ xoa bóp cho ngài thoải mái vô cùng. Lại cả khuôn mặt đẹp như tạc, ngài nhìn vào chắc là sẽ có cảm giác thư thái. Làm việc trong triều mỏi mệt nên ngài luôn phải đến tìm Bạch Vân cô nương để giải khuây”

Hắn đột ngột quay phắt người lại nhìn vào ta, dường như có cảm giác không thể tin được, làm ta suýt nữa mất thăng bằng té ngã ra sau. – “Thế ngươi cho rằng thanh lâu chính là nơi các nữ nhân xinh đẹp chuyên nắn bóp làm trật đã sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Các nàng nắn bóp lâu như vậy, tận một canh giờ, nhất định là tay mỏi rã rời, vì thế mà hầu bao thanh toán mới cao như vậy” – ta nói như chắc nịch.

Hắn đột ngột cười phá lên, đến mức phải ôm bụng ngã vật vã ra. – “Ngươi…tiểu nha đầu ngốc này. Uổng công sống đến bây giờ, đã mười tám tuổi rồi còn ngây thơ như vậy.”

“Chẳng lẽ ta sai sao?” – ta hỏi vặn lại.

“Ngươi không sai, cái sai duy nhất của ngươi là nghĩ rằng các nàng chỉ làm bằng tay” – hắn nói.

“Không làm bằng tay….chẳng lẽ các nàng còn có tuyệt kỹ xoa bóp bằng chân??” – ta thật sự được mở man tầm mắt.

“Thường nói, bệnh ngốc không có thuốc trị đâu.” – hắn lại cười phá lên.

“Vậy rốt cuộc là làm sao mà các nàng lại được đặt cách như vậy?” – ta không cam tâm.

“Ngươi thật sự muốn biết? Ta sợ rằng ngươi sẽ hối hận” – hắn dò hỏi.

“Tiểu nữ đã trưởng thành rồi, cái gì không nên biết rồi sẽ phải biết. Trước đây cha từng nói nữ nhi trưởng thành rồi cái gì cũng cần phải biết qua, có như vậy mới tự bảo vệ được mình”

“Được, để bổn lão gia đại khai nhãn giới cho ngươi một chút.” – hắn nhìn ta bằng ánh mắt nửa cười cợt, lại nửa ôn nhu.

“Trước tiên ta phải làm công tác tư tưởng cho ngươi đã, để tránh ngươi vì quá sốc mà căm thù nam nhân.

Trước tiên ngươi trả lời cho ta. Nếu thanh lâu là nơi các nữ y sư chuyên điều trị nắn bóp xương cốt, vậy vì sao chỉ có thể mở cửa vào ban đêm?

Các nàng đẹp như vậy để làm gì? Nắn bóp chỉ cần một đôi tay mềm và thoải mái. Nếu theo như ngươi nói dung nhan các nàng có tác dụng giải toả tâm lý làm định thần, vậy thì chỉ cần mặt mũi dễ coi là được, cần gì phải tô son trát phấn, ăn mặc hở hang? Đã thế lại còn phải uống rượu?

Còn nữa, cho dù nam nhân có vai u thịt chắc, các nàng làm nghề xoa nắn này đã quen thì vì sao lại vẫn mệt như vậy? Liền ngủ cả một ngày trời, chỉ đến đêm mới hoạt động.

Nếu đã có các nàng điều trị xoa nắn xương cốt, vậy vì sao những y sư xoa nắn xương cốt khác lại không được gọi là người ở nơi thanh lâu?

Căn bản là ngươi đã nghĩ lệch lạc đi chuyện quan trọng trong đó. Nữ nhân nơi thanh lâu không dùng tay để xoa nắn xương cốt như ngươi vẫn lầm tưởng. Các nàng cũng không dùng chân, mà là dùng cả người để làm nam nhân thoải mái.

Làm a hoàn thông phòng, ngươi sẽ phải phụ trách chuyện đó, còn các nàng ở thanh lâu thì sẽ lấy tiền để phục vụ nam nhân những việc này. Mức độ nặng nhẹ trong đó, ngươi chưa hiểu rõ đã muốn đòi làm?”

“Tiểu nữ vẫn chưa hiểu, dùng cả người để xoa bóp được sao?” – ta thật sự không hiểu.

“Vấn đề ở đây không phải là xoa bóp theo cách ngươi nghĩ. Ta biết ngươi đang nghĩ những gì, nhưng hoàn toàn không hề trong sáng như ngươi nghĩ một chút nào. Có nói nữa ngươi cũng không hiểu đâu, cô nương ngốc” – hắn xoa đầu ta.

“Không nói thì làm vậy? Ngài cứ hướng dẫn tiểu nữ, tiểu nữ học rất nhanh nên liền sẽ thông suốt ngay thôi” – ta nói rất chắc chắn.

“Lão gia mệt lắm rồi, không muốn nói chuyện với ngươi!” – hắn toan muốn đẩy ta đi.

“Lão gia, ngài mau chỉ tiểu nữ đi, tiểu nữ thật tâm muốn biết mà”

Ta xoay người lại muốn tránh khỏi lực đẩy của hắn, lại vô tình trượt chân ngã vào người hắn. Mắt đối mắt nhau, hắn lại dùng tay nâng cằm ta lên. Ánh mắt hắn lúc ấy sâu chưa từng thấy, cho đến mãi sau đấy ta vẫn không quên được ánh mắt sâu thẳm lúc ấy hắn nhìn ta.

“Nếu ngươi luôn nghĩ như thế, vậy khi ta cứu ngươi đêm đó, theo ngươi dùng thân báo đáp là có ý gì?” – hắn hỏi rất nghiêm túc.

“Dùng thân báo đáp….chính là nguyện vì người lên núi đao xuống chảo dầu, có chết cũng tuyệt đối không từ nan. Ngài cứu tiểu nữ một mạng có lẽ sẽ không muốn ta lại phải bỏ mạng vì ngài chứ?” – ta thành thật.

Nhìn một lúc, hắn bỗng tiến khuôn mặt lại gần ta hơn, hơi nóng phả dần lên khuôn mặt ta. Hắn đưa môi đến cổ ta và đặt xuống một nụ hôn, dần dần lại trượt xuống xương quai xanh. Bàn tay sờ từ bụng xuống đến hai bên đùi trong. Tay khác vẫn luôn luồn lách muốn trượt áo ngoài của ta xuống.

Trong mắt ta lúc này hoàn toàn chỉ có hơi nóng hắn phả lên và một xúc cảm khó diễn tả được bằng lời. Hắn sờ ta một lúc khiến ta hơi nhột, không kềm chế được mà rên nhỏ một tiếng trong cổ họng. Nghe được một tiếng này hắn lại đột ngột dừng lại.

Ta còn chưa kịp biết chuyện gì thì đã bị hắn đuổi ra ngoài. Còn nói với ta rằng từ mai phải làm việc gấp đôi, không được viện cớ nữa.

Ta đang đắm chìm trong cơn say cực kỳ thoải mái bỗng bị đứt đoạn. Liền cảm thấy vô cùng bực bội mất hứng, trong lòng thầm oán trách hắn đúng là một kẻ hẹp hòi không sai vào đâu được. Quả nhiên là một lão sư không có tâm, chỉ bảo mới được một nửa liền bỏ bê học trò như thế này. Đã thế còn bắt phải làm việc gấp đôi nữa.

Nhìn ta thất thểu đi ra ngoài, hắn bèn hẹn ta ba ngày nữa, sẽ dẫn ta đi học hỏi thêm kiến thức về việc xoa nắn này. Từ giờ đến lúc đó, hãy chuẩn bị..

Ảnh chương:
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Kinh đô hí hoạ Empty Re: Kinh đô hí hoạ

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:21 am

Kinh đô hí hoạ F3abd0b6-820e-4767-9823-3d189fe5541b

Chương 3: Lão gia dẫn ta đi thưởng tranh

Viết ngày 5/12/2018



Hôm nay vừa đúng là ba ngày sau chuyện đó.

Ta thay cho hắn bộ đồ màu lam xong thì lại phải bới tóc. Hôm nay hắn thật sự là tuấn lãng. Trâm bạch ngọc điêu khắc thành dáng vân tường. Nhìn qua vô cùng có khí chất thư sinh.

Hắn với ta cùng tản bộ trên phố. Nói là cùng tản bộ nhưng ta phải cầm dù giấy đi sau che cho hắn. Bộ dạng hắn thực sự là nhàn hạ, không để tâm chuyện đời. Sắc mặt đang ở độ thư thái nhất.

Còn bổn cô nương ta đây thì cực như đang làm khổ sai. Trời đang độ oi bức nóng nhất, tại sao mùa xuân mà còn nóng hơn mùa hạ được chứ? Ông trời có phải ngài đang trêu chọc tiểu nữ?

Tay ta thì ngắn, chiều cao cũng khiêm tốn. Ta thực sự là thấp hơn hắn, khi che dù phải với tay lên mà che. Mỗi sải chân của hắn thực sự là khiến ta phải chạy đuổi theo mới bắt kịp. Mỗi lần ra khỏi phủ, với hắn luôn được kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón, đến đi bộ cũng được người che dù cho. Còn ta thì lại là cái đứa chạy muốn thục mạng để che dù cho hắn. Lão gia à, ngài thật ra chính là một đại tiểu thư khuê các phải không?

Cứ mãi nghĩ ngợi thì đã đi đến một thư quán.

Hắn thật tự nhiên, đặt gót ngọc vào thư quán như thể bổn đại quan ta đây quan lâm hàng xá. Những tưởng hắn muốn thị xét dân tình, nào ngờ liền nhanh chóng áp sát lên bàn của trưởng quầy. Gõ ngón tay hai tiếng lên mặt bàn, mặt lập tức nghiêm nghị , ra chiều khó đoán, cực kỳ nghiêm trọng lên tiếng: “Đã có hàng chưa?”

“Bẩm đại nhân, đã có rồi” – lão trưởng quầy đặt hai nắm tay thành quyền, cung kính nhưng cũng ra vẻ nghiêm trọng chẳng kém gì hắn, thật sự nghiêm trọng đáp.

“Mau!” – hắn xoè tay, ra lệnh như chém đinh chặt sắt.

“Ấn bản mới nhất của đại sư Liễu Dung m, chỉ một lượng bạc, làm phiền đại nhân.” – lão chưởng quầy một tay đưa hàng một tay xoè ra xin tiền.

“Như lệ cũ, bổn quan ta chưa từng đến đây, rõ chưa?” – hắn nhét vào tay chưởng quầy năm lượng bạc, nhanh chóng cầm lấy quyển sách kia nhét vào trong ngực.

Thấy hắn nhanh chóng bước ra khỏi quầy cũng không đợi lão chưởng quầy đáp lời, ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nghe hắn nói: “Đến Tây hồ!”

Ta bèn đi thuê một chiếc xe ngựa , cả hai cùng đến tây hồ. Nơi ấy chính là phía tây của kinh thành, thực ra vô cùng gần nhưng nhắm thấy với sức của ta đi từ phía đông thư quán này đến tây hồ áng chừng mất non nửa canh giờ, mà hắn thì gấp gáp nôn nóng muốn lập tức thưởng thức quyển sách, không chần chừ liền bắt ta gọi ngay một chiếc xe ngựa phi đến Tây hồ.

Đến tây hồ, hắn lại thuê một chiếc thuyền nhỏ. Lúc này đang vào độ hoa nở, đám sen trong hồ đã bung nở thành một cảnh tượng đẹp đẽ kỳ mỹ. Hắn đẩy ta lên thuyền, rất nhanh chóng cả hai đã chèo ra đến giữa hồ. Bọn ta ngừng ở dưới bóng râm của đám lau sậy ven bờ hồ, quả là kín đáo, thoải mái.

Từ lúc xuất phủ, bị hắn xoay như chong chóng, ta thực sự có chút không kịp phản ứng. Rốt cuộc vẫn đang đứng hình nhìn hắn moi moi cuốn sách giấu trong ngực ra.

Ta tò mò ngó nghiêng quyển sách trong tay hắn, buộc miệng hỏi:

“Rốt cuộc là sách gì lại khiến ngài cất công đến vậy?”

“Mấy hôm trước, bổn lão gia có nói sẽ khai thông nhãn giới cho ngươi chuyện nắn bóp xương khớp phải không? Vừa hay hôm nay đại sư Liễu Dung m vừa ra ấn bản mới, ta phải đặt trước từ rất lâu mới có, liền mua cho ngươi cùng thưởng lãm” – hắn chìa cuốn sách ra cho ta. Cuốn sách được bọc bằng gấm đỏ vân bạc, cực kỳ bắt mắt.

“Xuân cung cửu mỹ chi dục lạc phù kinh đồ ?” – ta đọc từng chữ trên tựa đề sách.

“Bổn lão gia niệm tình ngươi ít học chữ, liền mua quyển sách tranh này cho ngươi thưởng lãm cùng bổn lão gia. Cũng sẽ giải thích cho ngươi hiểu qua tên sách là gì.” – hắn đột ngột nở một nụ cười gian thương, làm ta muốn rùng hết cả mình.

“đa…đa tạ lão gia” – đáp lời hắn chứ thực ra trong lòng ta sớm biết chả phải là cái sách gì tốt.

“Xuân cung đồ là một dạng sách tranh vẽ cảnh mà các nữ nhân thanh lâu thường trải qua. Cửu mỹ là chín mỹ nhân xinh đẹp, dục lạc phù kinh là khoái lạc khi hưởng qua dục cảm ở nơi kinh đô phù hoa.” – hắn giải thích thực sự cặn kẽ.

Thấy ta có vẻ vẫn còn ngơ ngơ ngáo ngáo nhưng vẫn cố tỏ ra thông hiểu. Hắn liền bồi thêm một câu: “Nói cho đơn giản hơn là sách này vẽ những cảnh ân ái. Xem ra ngươi vẫn chẳng hiểu cái gì là chuyện ân ái đâu. Ngươi lật vài trang cho bổn lão gia xem” – nói rồi đưa cho ta cuốn sách.

Lật được hai trang ta đã bắt đầu sượng chín mặt. Lại nghe giọng hắn áp sát bên tai, từ phía sau lưng ta: “Thế nào, ngươi đã hiểu chưa?”

Ta bỗng giật mình, theo quán tính trợn tròn mắt quay sang nhìn hắn, nào ngờ được môi ta với hắn lại gần nhau đến thế, cách một chút nữa đã dán lên môi hắn rồi.

Ta nhanh chóng tách xa ra khỏi hắn, cố kềm lại một chút tâm tình đang lay động dữ dội nơi ngực mình. Còn về phần hắn? Hắn vẫn cứ vô tư lự như vậy, trông vẫn rất là bình thường, bèn giật quyển sách trên tay ta.

“Ngươi đã hiểu chưa? Nam nhân đến thanh lâu chính là đểtư tình, là ân ái triền miên, không phải nắn bóp xương cốt. Nha đầu ngươi cơ bản là quá ngốc để hiểu mấy chuyện này. Lại còn học đòi làm nô tì thông phòng” – hắn vừa nói lại vừa lật giở mấy trang sách ra, thưởng thức thật kỹ càng như đang xem sách quý.

Ta vì quá ngại ngùng mà không đáp lại hắn được một lời nào, chỉ yên lặng ngồi ở một góc thuyền.

Hắn hết ngồi lại tới nằm, hết nằm rồi lại ngồi, quả nhiên xem đến đứng ngồi không yên. Thuyền bởi vì những chuyển động của hắn mà tạo nên rất nhiều con sóng nước trên mặt hồ.

Coi được một lúc, hắn đột nhiên gấp sách lại rồi dùng cái giọng lười chảy thây gọi ta:

“Nha đầu, ta nóng~”

“Nằm giữa hồ vào buổi ban trưa, nhất định là nóng rồi lão gia” – ta không nhận ra được cái giọng bình tĩnh đến lạ của chính mình.

“Biết thế ngươi còn không đi hái một cái lá sen đến quạt hầu bổn lão gia?” – hắn trừng ta một cái

Ta liền thò tay với ra ngoài mặt hồ, muốn hái một cái lá sen thật to. Sóng nước bởi vì thế mà lại càng lăn tăn gợn sóng nhiều hơn, tạo ra những đợt óng ánh bạc trên mặt hồ.

Ta vừa túm được một cái lá sen rất to, bèn muốn hái nó, nhưng quái lạ, sao lại cứng như vậy. Khiến ta kéo mãi không đứt. Trong lúc ta đang vật vã với cái lá sen trong hồ, hắn lại tiếp tục dùng cái ngữ điệu lười nhác của mình từ đầu kia con thuyền truyền đến:

“Nha đầu ngốc à, ngươi nói xem xã hội bây giờ có phải là quá xuống cấp rồi không? Liễu Dung m là hoạ sư có tiếng nói, có tài năng, có sức sáng tạo thượng thừa trong giới hoạ xuân cung đồ. Ngươi nói xem, vì sao tác phẩm lần này của y lại chán đến cái mức này? Chỉ toàn những tư thế ẽo ợt không có sức sáng tạo, không có chất kích thích. Thua xa so với ấn bản đợt trước. Một chút màu trên giấy cũng phai, in ấn cái kiểu này chẳng phải là muốn lừa người mua hàng thứ phẩm? Không thể chấp nhận được.” – càng nói lại càng thêm mấy phần chán ghét trong đó.

Về phần ta, ta thực sự không có kiến thức trong mấy cái chuyện hư hỏng ấy bằng hắn, tự nhiên là cũng sẽ không bình luận xen vào những gì hắn nói. Lại phải nói ta đang cố vật lộn với cái lá sen lì lợm cũng vô cùng hư hỏng ở bên đây thuyền. Cái lá sen này chắc là đã thành tinh rồi, nhưng ta tự tin bản thân là một kẻ có tính kiên nhẫn và háo thắng, thứ gì càng khó ta lại càng muốn chinh phục. Một cái lá sen như ngươi, dù cho có thành tinh ta cũng quyết hái ngươi lên. Vì thế mà gần như bỏ ngoài tai những gì hắn huyên thuyên.

“Ta thiết nghĩ, việc in ấn này nhất định là từ mấy phường tranh làm ăn không thật thà. Khiến cho thành phẩm xuống cấp như thế này, mà lại ép giá các hoạ sư làm cho họ tâm thần bất định. Không nghĩ ra được cái gì hay, mới cho ra thứ tác phẩm đáng chán này.” – hắn quẳng quyển sách xuống thuyền ra vẻ chán nản vô cùng, ta có thể nghe ra được sự chán ngán trong lời nói của hắn rất rõ ràng.

Ta thầm nghĩ, ngươi có thấy ta đang ở bên này vật lộn với cái lá sen hay không? Cái thứ sách cấm đó của lão gia ngươi thật sự chẳng phải là kỳ bảo trân phẩm gì , vậy mà qua miệng ngươi lại đến cái mức như bình phẩm văn chương, chấm điểm thi khoa cử. Chẳng lẽ ngươi là quan chủ khảo của kỳ thi hoạ xuân cung đồ?

Mấy lời hắn nói cứ lãng vãng bên tai, làm ta thật sự không thể tập trung hái lá sen. Ta nhoài người ra khỏi mạn thuyền, cố gắng kéo nó lên khỏi mặt nước. Trong một lúc bất cẩn, ta bị mất thăng bằng, liền sắp ngã xuống hồ. Bỗng một vòng tay rất rắn chắt, dùng sức ôm ngang eo ta kéo lại vào thuyền. Sức lực của vòng tay mạnh đến mức chỉ cần dùng một tay đã kéo ta lại vào thuyền. Ta ngã vào trong lòng người đó. Đầu óc vẫn còn choáng váng, tim đập liên hồi, thì bỗng nghe một tiếng nói rất quen truyền đến phía trên đầu:

“Ngươi muốn trốn đi đâu? Bổn lão gia đã dạy ngươi rồi, có ơn tất báo mới là chính nhân quân tử. Ngươi muốn thừa cơ nhảy xuống hồ trốn đi hay sao? Bổn lão gia không cho phép.” – tên đại lão gia tham quan cốc nhẹ một cái lên đầu ta.

Thật sự khiến ta vừa rung động nhưng cũng vừa tức giận. Ta mà thèm trốn à? Chỉ vì hái cái lá sen cho ngươi, suýt chút nữa hại bổn cô nương ta mất mạng rồi. Nhưng cũng nhờ hắn kéo ta lại, ta mới không bị rơi xuống hồ.

Thấy ta cứ mãi nghĩ ngợi gì đó, lại một lần nữa lên tiếng:

“Còn muốn ngồi trên người bổn lão gia đến bao giờ?” – hắn ghé vào tai ta.

Thật sự khiến ta có phần hơi ngại ngùng. Bèn tránh đi. Thầm nghĩ, tên này mỗi lần nói chuyện nhất định phải ghé vào tai thì thào như vậy mới nói chuyện được sao?

“Thôi, không dạo hồ nữa. Vừa chán vừa nóng.” – hắn lười biếng nói.

Nói rồi cả hai lại trở về phủ. Lúc về đến đã là buổi chiều.

Ta liền ghi vào trong quyển bút ký.

“Hôm nay, ta hầu lão gia đi thưởng thức xuân cung hoạ ở tây hồ.”
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Kinh đô hí hoạ Empty Re: Kinh đô hí hoạ

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết