Bút Chì 's BLOG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Doraemon] Ký ức về tương lai

Go down

[Doraemon] Ký ức về tương lai Empty [Doraemon] Ký ức về tương lai

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 5:41 am

[Doraemon] Ký ức về tương lai Game-doremon-cau-ca

Bạn đã bao giờ từng nghĩ về tương lai chưa?

Tương lai mà bạn nghĩ tới như thế nào?

Tôi hay thích nhìn khung cảnh trời mưa và ngồi thẩn thờ chỉ để đếm xem có bao nhiêu chiếc xe chạy qua để rồi rất có thể mình sẽ gặp lại chúng trong tương lai sau này.
Tôi dành khá nhiều thời gian để nghĩ xem câu chuyện mình làm bây giờ sẽ trở thành quá khứ nếu sau này tôi đang ở nơi gọi là tương lai ấy.

Thời gian thật kỳ diệu phải không?


Con người chúng ta hiện đã chinh phục cả không gian bao la. Không gian của thế giới và vạn vật. Thế nhưng vẫn còn quá đổi xa lạ với việc chinh phục được thời gian.
Nắm bắt được thời gian và nắm giữ cơ hội trước mắt thường là những đạo lý được đề cập đến trong những tiểu thuyết người lớn. Tôi không đủ trí thông minh và khối óc để nghĩ đến những triết lý và một nền văn minh tiên tiến của hiện đại. Mặc nhiên, tôi vẫn biết có một người bạn có thể du hành qua các chiều không gian chỉ với một thứ đơn giản trong đời thường và học sinh của chúng tôi, tuy không hẳn là thế nhưng chính xác đó là chiếc hộc tủ bàn.

Đơn giản đến không tài nào tôi lại ngờ được khi lần đầu tiên khám phá thế giới xung quanh người bạn đó.
Nó không phải là những gì được biểu hiện bằng hệ số tin học hay những kỹ thuật tân tiến, những ngôn ngữ sâu xa cùng những tấm bằng thạc sĩ, bác sĩ, nhà phát minh. Nó chỉ đơn giản là một sản phẩm có thể mua được như rau cải ngoài chợ nếu chúng ta có nhiều tiền.

Các bạn có biết Doremon không?

Người bạn này là người bạn thứ hai đã dẫn dắt tôi đến với thế giới truyện tranh diệu kỳ và đầy màu sắc.
Tôi không hề nói dối và không một chút cảm thấy hối hận gì về những suy nghĩ của mình.
Thường mọi người sẽ hỏi tôi vì sao lại xếp Doremon thứ 2. Nhưng theo tôi nghĩ đó là sự thật mà tôi muốn nói cho mọi người biết.

Bắt đầu đọc Doremon từ tập 27. Một con số khá xa với mọi sự bắt đầu.
Lý do đơn giản chỉ vì tôi không tài nào tìm nổi tập một vào lúc đó.
Cái thời mới bắt đầu biết đọc chữ không phải là cái thời tôi đọc Doremon. Vào thời đó tôi thường chú tâm xem những bộ phim hoạt hình và truyện tranh thiếu nữ như Sailormoon hơn. Hầu hết mọi đứa trẻ đều muốn tìm tòi và trở nên quan trọng trong mắt mọi người như cha mẹ chúng. Tôi cũng là một đứa trẻ không ngoại lệ.
Nhưng có lẽ vì thế mà tôi cũng đã vô cùng yêu thích con số 7 kể từ đó, tôi ưu tiên cho mọi thứ có liên quan đến số 7 trong hầu hết mọi việc.

Và cũng vì thế, tôi cũng mong có một thứ gì đó diệu kỳ vào ngày sinh nhật của mình. Nếu các bạn đã đoán ra thì đúng rồi đấy, tôi đã mua được tập 27 – tập truyện Doremon đầu tiên trong đời vào ngày sinh nhật của mình. Ý nghĩa ở chỗ tôi mua bằng tiền để dành cơ, không phải là tiền của papa hay mommy. Sinh nhật thường được tôi cố tình xin xỏ để diễn ra vào đúng thứ 7 mà cũng trùng hợp làm sao ngày hôm đó sinh nhật tôi cũng vào thứ 7.

Tập Doremon đầu tiên tôi mua chẳng có gì đặc biệt, cụ thể là nó vẫn như bình thường Nobita bị ăn hiếp bởi Chaien và Xeko, về nhà khóc lóc với Doremon và được hỗ trợ bởi bảo bối của cậu, nhưng dường như số phận đưa đẩy đã kéo luôn cả cô bạn cùng lớp Xuka vào. Nhìn chung, phải thực sự mà nói tập đầu tiên chẳng có gì đặc biệt. Hình vẽ thì đơn giản mà cũng chẳng lấp lánh như Sailormoon. Nhân vật chính là nam, nhân vật nữ thì chỉ có một người. Mỗi câu chuyện chưa kéo dài quá 15 trang. Đối với một đứa trẻ mà nói, cảm giác đó chính là sự đáng tiếc. Nhưng lạ thay, trong tâm trí chỉ hiện lên một chữ “chán” nhưng tay thì không tài nào buông xuống, đôi mắt cứ dính vào ấy, và cũng dửng dưng đọc hết được cả cuốn truyện dày cộp.

Tôi không giải thích được đâu nên mọi người đừng tốn công hỏi.

Chính bản thân tôi cũng vẫn cảm thấy cảm giác nuối tiếc đó khi mua gần hết các tập truyện về Doremon, nhưng mặc nhiên mỗi lần cầm lên là cứ y như rằng tôi sẽ đọc hết mà không chừa một chữ nào.

Thời gian diệu kỳ là thế…

Tôi không quay lại cái ngày đầu tiên ấy được, nhưng thay vào đó tôi đã có những kỷ niệm và những cảm xúc không ngờ tới sau khi đi một vòng tròn lớn thế này.

Ngày càng lớn tôi không còn biết đến ngây thơ hay hiền thục nữa. Xung quanh tôi chỉ toàn là kẻ thù, con đường đời đầy chông gai, và thế gian chẳng ai tốt và có một tấm lòng để tôi đặt niềm tin vào.
Thậm chí tôi không hề khóc cho bản thân mình nữa…
Cứ mỗi lúc như thế tôi thường hay đến bên tủ truyện của mình. Dường như tôi chưa nói tủ truyện của tôi rất lớn nhỉ, đụng trần nhà luôn đấy và trần nhà của tôi không phải gác mái hay chung cư nho nhỏ nào đó. Ở cái tuổi này, tôi có thể tự tin nói rằng mình có một bộ sưu tập khá đầy đủ về truyện tranh. Tôi chỉ ngồi nhìn nó thôi. Vì chẳng có chị em ruột nên tôi thường phải kiếm lấy một thứ gì đó giải trí một mình. Trong khoảng lặng cô đơn ấy tôi chẳng suy nghĩ được điều gì to tát ngoài những câu nguyền rủa lũ du côn đâu. Chỉ ngồi nhìn thôi…

Doremon vẫn ở đó, lạ thật.

Sau bao nhiêu năm tôi dành thời gian tiếc nuối vì đã mua nó nhưng bộ truyện vẫn nằm ở đấy, sạch sẽ & nhàu nát lạ kỳ. Bìa truyện rách bong ra hết cả. Quyển truyện sạch sẽ đến nỗi không có một vết bút chì hay bút dạ quang nào nhưng bìa truyện, gáy cuốn truyện lại nhàu nát.

Đúng vậy, tôi thường tiếc nuối vì đã mua bộ truyện về Mon, nhưng đồng thời tôi cũng đã đọc đi đọc lại đến nhàu nát cả bìa, cả gáy bộ truyện đó.
Mâu thuẫn cũng là một phần nào đó cảm giác của tôi lúc này.
Tất nhiên truyện Đô không ai thèm ăn cắp làm gì, mặc dù có là một fan truyện tranh cuồng nhiệt đi chăng nữa. Cũng chỉ vì nxb Kim Đồng đã tái bản quá nhiều lần trong suốt 50 năm nay mà chẳng hề có một bài vote nào để đọc giải gửi gắm hay yêu cầu, bình luận.

Nhưng…câu chuyện là thế này.

Hôm đó đi học thêm, tôi có đem theo một tập truyện về Đô. Hôm đó tôi không đi xe đạp nên nhờ mommy rước. Ngồi chờ ngoài cổng trường khá lâu, dù có mái hiên nhưng chẳng thế nào nói mình không ướt được. Chiếc giỏ vai chéo bằng vải mỏng nên dễ bị ướt, quyển truyện cũng thế. Chỉ là một tập truyện thôi. Ngày đó tôi hãy còn nhỏ, chỉ mới học tiểu học. Chờ hồi lâu, cuối cùng mommy cũng tới, tôi mừng rơn. Lúc đi xe tôi trùm chung áo mưa với mom, tuy nhiên áo mưa khá ngắn nên có một số nơi bị mưa làm ướt. Về đến nhà mới phát hiện quyển truyện đã ướt cả. Tôi không hiểu rõ cảm giác là gì nhưng tôi đã lấy cái máy sấy tóc yêu quý ra thổi nó. Nào ngờ con mèo của nhà hàng xóm lại chạy ngang và cào vào quyển truyện ướt nhem, mỏng mảnh dễ rách của tôi. Vậy là quyển truyện đã ra đi như thế, nát ươm.
Tôi chỉ muốn giựt lại quyển truyện thôi, nào ngờ con mèo cào rách hết cả, nó còn cào cả tôi nữa. Vừa đau lai vừa tiếc nuối.

Tôi òa khóc lên, nước mắt chảy dài trên bộ quần áo đồng phục ướt nhem chưa kịp thay.

Đó cũng là một sự tiếc nuối dành cho quyển truyện về Đô.

Đem dán lại cũng chẳng xong, mà bỏ đi thì lại tiếc. Thế nên nó có hẳn một ngăn riêng trong chiếc tủ cao đụng trần của tôi. Sau bao nhiêu năm, nó vẫn nằm đó. Thật sự thì từ trước nó cũng đã rách tơi tả lắm rồi, sau khi bị con mèo cào nó lại càng rách ươm hơn. Cái thời mà mực in trong truyện còn bị nhòe đi bởi nước mưa cũng đã làm cho quyển truyện khó lòng đọc được ấy vậy mà còn bị đọc và bị cào đến rách. Quả thật, đó là lần thứ n lần tôi dành cảm giác tiếc nuối cho truyện Đô.

Khi lớn lên tôi bắt đầu đọc và tham gia vào diễn đàn dành cho fan manga-anime hay còn gọi là otaku theo đúng tiếng nhật. Những câu chuyện mang thể loại fantasy, shounen, shounen-ai, shoujo, shoujo-ai,…lần lượt được tôi khám phá. Có những câu chuyện điên rồ, lãng mạn, sâu sắc, triết lý, máu me, kinh dị, rùng rợn, hài hước, trong sáng, ngây thơ, khùng điên, hay thậm chí là một câu chuyện gộp chung tất cả những thứ đó lại với nhau. Đi hết một vòng lớn ấy quả thật là một khoảng thời gian dài.

Rồi một hôm khi nhìn lại tủ truyện, bỗng tôi lại chợt nhận ra bộ truyện Đô vẫn nằm đấy. Trong ngăn cao nhất của dãy trên cùng, bên phải – nơi tôi thường dùng để chứa những quyển truyện ít khi đọc. Đô vẫn nằm đấy, mỉm cười và phủ bụi.

Nhạc theme của anime về Đô chắc ai cũng biết rồi. Giai điệu rất vui và trẻ con, thường thì người ta sẽ mở nó trong các cửa tiệm bán đồ baby, nhà sách hay những chương trình cho tuổi nhi đồng. Trên mạng cũng đăng tải nó dưới rất nhiều cái tên, thậm chí tôi còn chẳng biết nó tên gì ngoài việc nói nó là nhạc theme Doremon nữa. Nhưng tôi đã khóc khi nghe lại nó dạo gần đây.

Nước mắt lăn dài, tôi định nghĩa đó là khóc. Nhưng khuôn mặt tôi bấy giờ lạnh băng và chẳng có biểu cảm gì như các bộ phim hàn quốc chị họ tôi vẫn xem trên đài TV. Tôi trải qua cảm giác đó được hơn mấy tháng rồi. Lòng khóc nhưng dường như chẳng hề khóc.

Lại một lần nữa tôi cảm thấy nuối tiếc cho bản thân mình vì đã dùng quá nhiều thời gian để nuối tiếc về Doremon. Người ta nói, khi khóc là khi yếu lòng nhất…nhưng không, tôi lại nghĩ lúc mà một ai đó khóc đó lại là vì họ cảm thấy nuối tiếc cho sự việc đang diễn ra trước mắt mình. Sự nuối tiếc có thể đến từ việc hiểu rõ ra mọi chuyện hay chỉ đơn thuần là nuối tiếc với quyết định của mình; tất cả thật ra cách nhau chỉ bởi “thời gian”.
Nếu tôi có thể quay về thời gian trước, cái ngày mà lần đầu tiên tôi nuối tiếc vì đã mua Đô thì chắc chắn tôi sẽ thay đổi ngay cái suy nghĩ lúc đó bằng việc nhận ra, khởi đầu quan trọng đối với mình thế nào. Ngày ấy tôi vẫn thường dùng khá nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện bây giờ sẽ trở thành quá khứ nếu sau này tôi đang ở nơi gọi là tương lai ấy. Ký ức chỉ mãi nằm trong quá khứ, nhưng thật ra trong ký ức này tôi muốn được đi đến tương lai cơ. Vậy nên tôi sẽ mặc dịnh cho ký ức này là ký ức về tương lai.

Nếu có chiếc máy thời gian của Đô ở đây thì ổn rồi.

Cho đến bây giờ, ngày này, tháng này, năm này, thậm chí là trong khoảng không gian này con người vẫn chưa thể chế tạo một chiếc máy thời gian để bỏ vào ngăn bàn được. Nhưng nếu tôi luôn tin tưởng thì rất có thể ý tưởng về chiếc máy thời gian của Đô sẽ được tiến hành nghiên cứu và được tiếp tục tiến hành dự án sau đó thành công và được đem vào sử dụng như một món hàng cũng vào ngày này, tháng này, cũng trong một khoảng thời gian giống như thế này vào năm sau đó nữa thì sao?

Nếu có thể như thế thì tốt quá.

Bởi vì tôi sẽ có thể tự tin mà nói rằng, tôi không bao giờ nuối tiếc vì đã mua truyện về Đô – khởi nguồn của một dự án mang tầm thế kỷ nữa.

[Doraemon] Ký ức về tương lai Do-plus3
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết