Bút Chì 's BLOG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

[Tsubasa Reservoir Chronicle] Nhật ký trái đất của tôi

Go down

[Tsubasa Reservoir Chronicle] Nhật ký trái đất của tôi Empty [Tsubasa Reservoir Chronicle] Nhật ký trái đất của tôi

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 4:02 am

[Tsubasa Reservoir Chronicle] Nhật ký trái đất của tôi 38573_10

Viết từ khoảng 2005
Fanfic of Tsubasa Reservoir Chronicle

Author: Chill Olite ( or Bút Chì )
· Disclaimer : Nhân vật thuộc TRC của Clamp-sama hết a~
· Summary : Lời hứa rất quan trọng, nhất là xuất phát từ các vị thần ở thiên đường !
· Rating : Mọi lứa tuổi
. Pairings : July Olite (Sakura / TRC) & Darien Yemm ( Syaoran / TRC ) [Rarepair]
· Category : Romance, Mystery, Fantasy
· Status: Ongoing, Sequel (of Hai giọt nước mới)
· Archieve: ( Clamp FC )
· Music : Best year of our life (Yuki Kajiura) / Tsubasa wo hirogete (Zard) / Summer song (Yui Makino)
· Note: vì fic có hơi bị nhiều emo nên…mong các bạn thông cảm nha ^^
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

[Tsubasa Reservoir Chronicle] Nhật ký trái đất của tôi Empty Re: [Tsubasa Reservoir Chronicle] Nhật ký trái đất của tôi

Bài gửi by Ntyenka Sat Jan 25, 2020 4:04 am

Note: Pairings : July Olite (Sakura / TRC) & Darien Yemm ( Syaoran / TRC )

Unit 1:The River Angel !

T trong cuộc sống có rất ít sự ngẫu nhiên, hầu hết chúng chính là định mệnh.

Trong cuộc sống người ta tin rằng thế giới rất lớn nhưng thật ra nó rất nhỏ, trước khi mọi người hiểu hết thế giới không chỉ có một.

Trong cuộc sống có rất nhiều thế giới cùng tồn tại, cùng hiện diện song song với nhau, và rất nhiều thế giới đã cùng tồn tại trong một thời gian, không gian nhất định, nhiều chuyện cùng xảy ra một lúc.

Trong cuộc sống này cũng có không ít chuyện lạ xảy ra, ví dụ như sự có mặt của con người, đó đã là điều rất kỳ lạ.

Và trong cuộc sống cũng không ít phiền muộn cùng tồn tại song song với niềm vui, ngẫu nhiên là định mệnh, trùng hợp là lương duyên.

Và đặc biệt nhất là sự có mặt của tôi cũng rất lạ lùng, câu chuyện sau đây kể về cuộc hành trình của tôi, một cuộc hành trình lạ lùng nhất trong tất cả những câu chuyện lạ kỳ trên đời này.

Nhờ có tôi mà mọi thứ có thể giữ nguyên trật tự của mình, nơi tôi đang sống chính là nơi giao nhau của các thế giới – đó chính là nơi tận cùng của các thế giới mà mọi người đang sống – Đảo Crystal Diary.

Vậy tôi xin bắt đầu từ chính bản thân mình, tôi là July Olite – Thiên giang tiên nữ. Tôi phụ trách tất cả các con sông của trên trời lẫn dưới đất, cả dòng sông của ký ức lẫn dòng sông của tình yêu. Và tôi cũng chính là người phân phát hy vọng được yêu thương cho người khác, tôi đã sống trên hơn 700 năm nay, ngắm nhìn thời thế thay đổi của từng thế giới, những mối tình tươi đẹp và hạnh phúc, mỗi ngày đều làm những công việc nhàm chán mà cả trăm năm qua tôi đã từng làm.

Tôi nghĩ bây giờ đã đến lúc phải lên đường, thay đổi cách sống của mình, vì tôi nghĩ điều đó sẽ làm tôi hạnh phúc. Nơi mà tôi muốn đến bây giờ, chính là trái đất.

_-_Chap 1_-_

Có lẽ trước tiên tôi phải băng qua nhiều chông gai lắm, nhưng tôi sẽ luôn tin vào trực giác của mình.

Nơi đây là một thành phố xanh mát nhưng lại cực kỳ hiện đại, người dân ở đây có thể bay lượn trên bầu trời trong những cổ máy to tướng hay những thiết bị tân tiến khác, có lẽ đây sẽ là một cuộc hành trình kỳ lạ, nhưng tôi biết mình sẽ tìm thấy một câu chuyện thú vị ở vùng đất này, nơi mà tôi chỉ vừa biết tới với cái tên “trái đất”.

Hôm nay tôi bắt đầu ở một đất nước có tên là America, con người ở đây rất văn minh. Họ thật khác với những gì tôi đã nghĩ, họ cởi mở và lịch sự nhưng cũng không thiếu sự nhanh nhẹn trong cuộc sống. Nổi tiếng nhất ở đây chính là tượng Nữ thần tự do, đứng sừng sững như một đền đài.

Kế đến là các tòa kiến trúc rất tiêu biểu, ví dụ như tòa tháp đôi to cao đứng giữa lòng thành phố và các cô các bà mặt quần áo hiện đại, thời trang bước nhanh ngoài phố, nhìn họ thật trang trọng.

Tiếp đến tôi đã “bay” một chuyến qua tới tận nơi có tên là Châu Âu, tại đây nơi tôi đáp xuống đầu tiên là ở Anh. Và cũng tại nước Anh này tôi đã từng tận mắt chứng kiến một cuộc tình vĩ đại của ngày xưa, thời xảy ra cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất. Câu chuyện tuy buồn nhưng thật sự rất cảm động. Nổi tiếng nhất ở đây chính là tháp đồng hồ Greenwitch. Vì trên bản đồ, tháp này tọa lạc ở ngay múi giờ số 0, đó lại là một điểm độc đáo riêng biệt của quốc gia này. Tiếp đến tôi “quẹo” ngay qua Pháp, nơi các hoàng tử ngày xưa từng có các cuộc đấu kiếm hùng hổ và đặc biệt nhất ở Pháp chính là tháp Effeil, một tòa kiến trúc được bắt đầu xây dựng từ khoảng cuối thế kỷ 18 cho đến giờ.

Và ngay bây giờ đây tôi lại đang ngồi tàu và xe, thẳng một chuyến đến ngay Trung quốc, nơi có nền văn hóa lâu đời và nguy nga nhất. Tại đây tôi được biết có rất nhiều những luật lệ cũng như những quy định trong cung đình, nơi mà các bậc vua chúa ngày xưa từng trang giành ngôi vị đến tàn khốc và những mỹ nữ yêu kiều diễm lệ, đặc biệt nhất ở đây là Tử Cấm Thành và Vạn lý trường thành, điểm đặc biệt ở chỗ là nó rất vững chắc theo nghĩa đen. Tiếp theo Trung quốc tôi đã tiện thể ghé thăm Nhật Bản, đây cũng chính là nơi sản sinh ra rất nhiều điều mới lạ, cũng chính là tại đất nước này tôi muốn tìm thấy câu chuyện thú vị cho chính mình, tôi muốn tự phân phát cho mình 1 hy vọng về tình yêu.

Đi vòng qua một đợt ngắm nhìn thành phố, tôi cảm thấy nơi này thật yên ả và thanh bình, người dân ở đây rất thích một loại sách mà người ta thường gọi là truyện tranh. Ghé ngang đỉnh núi Fuji, núi lửa to nhất ở đất nước này, tôi thấy điểm đặc biệt là dưới chân núi có rất nhiều cây anh đào núi, hàng năm cứ tới mùa chúng nở hoa rực lên một sắc hồng dịu dàng, cộng thêm cái lạnh vào mỗi đầu năm mới lại càng làm cho một người chu du tứ phương như tôi đây thêm phần thanh thản. Ngay khi đã bắt đầu thấm mệt tôi đã ghé ngang qua và nghỉ lại tại đài quan sát của tháp Tokyo, trời đã dần xế chiều mọi thứ dần chìm vào sự tĩnh lặng, từ đây nhìn ống nhòm ra xa tôi thấy từng lớp từng lớp nhà xếp liên tiếp nhau. Dường như có tiếng nhạc, đấy chính là bản Best years of our life bằng Violin. Tuy không hiểu là ai đang đàn nhưng chắc hẳn rằng đó là người có tâm hồn rất bao dung, hòa quyện với thiên nhiên; nhưng tiếng đàn buồn quá chắc người đàn nó đã gặp phải chuyện gì rất buồn. Tôi đã nghĩ thế và dần thiếp đi trên đài quan sát, dần dần trong giấc ngủ tôi lơ mơ níu tay ai đó lại mà không hiểu đó là ai, hình như người ấy bảo tôi hãy ngủ ngon và mơ một giấc mơ đẹp, hôn lên trán tôi và tôi lại tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau trời đã sáng, tôi vươn vai thức dậy và chợt phát hiện một anh chàng đang ngắm nhìn bình minh, tất nhiên là ở ngay bên cạnh mình.

Đặc biệt hơn nữa dường như đây chính là người hôm qua đàn bản nhạc ấy, và cũng chính là người xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Tôi đã bắt đầu đến hỏi chuyện người ấy, hỏi rằng taị sao lại đàn một bản nhạc buồn như thế, phải chăng người đàn ra nó có chuyện gì đó đau buồn hay phiền muộn, nếu giúp được tôi sẽ giúp ngay.

Tôi phải hỏi và chờ một hồi lâu chàng ta mới chịu trả lời. Best years of our life có nghĩa là những năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời của chúng ta. Anh ta đã từng có một khoảng ký ức thật vui với gia đình nhưng thật không ngờ gia đình anh ta lại bị chia cắt. Bây giờ anh ta đang sống trong một ngôi nhà khá to do tiền ba mẹ anh ta chu cấp hàng tháng, tuy anh ta không sống với ba mẹ là rất cô đơn nhưng trong lòng anh ta vẫn còn giữ một hy vọng sẽ được đoàn tụ cùng gia đình. Có thể nói bài nhạc nói lên toàn bộ tấm lòng thật sự của anh ta. Và cho dù đau buồn như thế nhưng anh ta vẫn luôn tươi cười vì anh ta vẫn còn muốn sống tốt cho đến ngày anh ta đoàn tụ với gia đình, tôi thấy được điều đó, tuy còn nhỏ tuổi nhưng chắc chắn chuyện anh ta đã vượt qua hẳn không phải chỉ là chuyện gia đình. Không giống như tôi, từ khi được tạo ra thì chỉ có một mình vì vốn tôi chỉ là một cô gái được tạo ra từ những hạt mưa, chu du đây đó để rồi trở thành người canh giữ các dòng sông.

Hãy mong rằng đây chỉ là một giấc mơ và giấc mơ này sẽ sớm kết thúc để khi tỉnh giấc tôi chỉ cần cười và nói: “ Đây chỉ là 1 giấc mơ thôi ”.

Nhưng hẳn là giấc mơ này phải kéo dài lâu đấy, bởi vì cuộc hành trình thật sự vẫn chưa bắt đầu.

Sau cuộc nói chuyện có hơi bất ngờ, tôi lại trở về chỗ ở gần giống của mình ngày xưa, đó chính là một con sông ở ngay gần cầu cảng nhưng thật đáng tiếc có thể tôi không trở lại nhà ngay được rồi, bởi hiện tại con sông đó đang được xây thành đập thủy điện; hầu như tất cả các chỗ đều lấp lại hết, đến khi xây xong thì mới dở xi măng ra và con sông mới hoạt động lại như bình thường được, cứ cái đà này chắc phải khoảng 6 tháng nữa mới xong. Cứ nghĩ đến thế thì toàn thân tôi mệt rã rời, thế nhưng trời xui đất khiến thế nào tôi lại trở thành một con cá vàng bơi từ tốn đến ngay nhà của “anh ta”.

Đằng sau nhà là một cái ao nhỏ có ngóc ngách liên thông với một nhánh của con sông gần cầu cảng, vì thế tôi bơi qua được một cách dễ dàng. Còn chuyện tìm được nhà của “đằng ấy” đó lại là một bí mật nghề nghiệp, của tôi. Ôi! Nhưng tình cờ làm sao, một tiếng “cạch” có người đã về, tôi biết đó là ai. Người ấy thật tốt bụng vì đã cho tôi trú tạm vào hồ cá của nhà. Đó là một hồ cá di động bằng thủy tinh và bên trong còn có thức ăn cho tôi nữa, hình như trong đó có nhiều viên ngọc trai đen rất giá trị, vì tôi nghĩ nó là đồ giả mới dám bỏ vào hồ cá cho nên bơi ngang qua mặt nó mà không đếm xỉa gì nhưng… Người ấy đã bưng cả chậu thủy tinh lẫn tôi trong đó lên bệ cửa sổ trong phòng, tôi thật sự bất ngờ với kiến trúc ngôi nhà. Ngôi nhà này thật sự là một villa vô cùng sang trọng, có cả hồ bơi lẫn người hầu, quản gia; nếu tính tổng cộng chắc cũng phải hơn 20 người. Tuy tôi biết rằng đây là tiền của ba mẹ chu cấp cho “hắn” nhưng tôi không ngờ hắn giàu có đến mức này, viên ngọc trai đen ấy không phải là đồ giả mà là vật “hắn” gọi là tiện tay mua ở tiệm trang sức về trang trí hồ cá. Tuy hiện tại July Olite tôi đây đang trong hình dạng một con cá vàng được cậu chủ giàu có đẹp trai nuôi nhưng tôi cũng cảm thấy shock trước chuyện này.

Và bắt đầu như thế mỗi ngày tôi bơi qua bơi lại trong hồ cá, tìm vài món ăn không ngon lành là bao, rồi lại ngắm nghía mấy viên ngọc trai đen đắt tiền và nhìn theo cậu chủ. Tuy trong nhà có rất nhiều người nhưng cậu ấy chỉ có một mình, trong mắt tôi cậu ấy thật ra chỉ là một chàng trai cô đơn. Thế rồi lại một ngày dài trôi nhanh qua.

Khi cuộc đời được đổi mới, khi được đến đất nước này, khi tôi gặp gỡ được những con người ở đây tôi đã biết rằng thế giới quả thật không giữ nguyên. Bao nhiêu cuộc đời mới sẽ lại được sinh ra khi mọi chuyện thay đổi, đó thật là một điều bổ ích cho câu chuyện của tôi.

Đêm đến, ánh sáng le lói của buổi chiều hoàng hôn đã biến mất thời gian thật sự trôi nhanh; mọi chuyện không có gì là bền vững cả. Đêm hôm nay tôi phải làm một chuyện quan trọng, việc làm này được tôi làm hàng năm. Cứ đến mỗi mùa hè là tôi phải làm việc này, và việc này được bắt nguồn từ một câu chuyện ngày xưa cách đây 4770 năm.

_-_Chap 2_-_

Lúc ấy tôi mới được lên làm thiên giang tiên nữ. Câu chuyện được xảy ra vào một đêm mưa rào tầm tã, hôm ấy là tháng 7, ông trời như muốn khóc thương cho câu chuyện tình đau lòng của chàng ngưu lang và nàng chức nữ. Hôm ấy tôi phải phi xe ngựa trong đêm mưa tìm kiếm một người, người ấy chính là người mà tôi rất yêu mến và tình yêu đó làm tôi cảm thấy thật hạnh phúc, người ấy chính là người được định sẵn làm phu quân của tôi…nhưng không may người ấy đã mất tích một cách đột ngột ngay trước hôn lễ 1 ngày và đó chính là ngày mưa tầm tã ấy. Cho đến giờ cứ vào mỗi ngày 7 tháng 7 hàng năm tôi phải truy lùng sức mạnh của người ấy, vì tâm hồn ấy chỉ giao động đúng vào ngày này.

Từ trong bể cá, tôi hóa thân trở lại thành một cô gái và tất nhiên ngay lúc ấy mọi người đều đang chìm vào giấc ngủ.
Ít nhất là tôi nghĩ như thế.

Hỡi ánh trăng trên trời cao, hy vọng người con yêu sẽ sớm gặp lại con. Xin hãy giúp con tìm lại người ấy, trong một ngày gần đây.

Tôi đã cầu nguyện dưới ánh trăng tuyệt đẹp ấy cho đến một ngày tôi nhận ra rằng, có lẽ sức mạnh để tôi tiếp tục công việc tìm kiếm này suốt 4770 năm qua chính là tình yêu. Tôi chợt nhớ ra rằng tình yêu này bắt nguồn từ kiếp trước, có lẽ tôi đã quên nhưng thực ra lần đầu tiên gặp người ấy đã xảy ra từ rất lâu, lâu đến độ tôi không còn nhớ nữa, nhưng tôi đã làm theo những gì mà trái tim còn nhớ và cứ thế tiếp tục trong thời gia dài như vậy và cái sự tìm kiếm vô vọng ấy cứ lặp lại mãi.

“Vẽ một ngôi sao trong không trung, mây trắng sẽ cứ vờn bay quanh, mặt nước giao động, ánh trăng sáng lòa, khi tất cả vừa ngừng lại thời gian sẽ được tính và khi ấy tình yêu sẽ bắt đầu”.
( truyền thuyết từ thiên đường )

“vù”, vừa có cơn gió nhẹ thổi qua làm thổi bay chiếc khăn của tôi, ngay lúc ấy tôi đã rất ngạc nhiên. Cậu ta đang hái một đóa hoa trong vườn, một đóa hoa Quỳnh màu trắng huyền bí – một loài hoa chỉ nở vào đêm. Cảnh tượng ấy tôi không thể nào quên được, cậu ấy nở một nụ cười bí ẩn không hiểu là vì sao nhưng tôi cảm thấy một năng lực to lớn đang bao trùm nơi này, một cảm giác quen thuộc.

Tất cả giống như một giấc mơ, mọi chuyện bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Cậu ta mở miệng hỏi tôi: “Em ở đây làm gì? Hãy vào nhà đi, anh đưa em vào nhà nhé, cô cá vàng!”. Tôi im lặng bất giác đi theo anh ta, không nói gì tôi cảm thấy trong lòng đang có một sự bí ẩn đang vây lấy tôi, trong mơn man tôi không cưỡng lại được lời mời ấy, đáng lí ra đây là lần đầu tiên anh ấy gặp tôi xuất hiện trong nhà mới đúng.

Khi vào nhà anh ấy mời tôi ngồi, và hỏi tôi có muốn uống một ly chocolate nóng không, tôi vẫn không nói gì chỉ gật đầu đồng ý. Từng lời nói ấy như có một thứ gì đó, một thứ kỳ lạ như lôi kéo người khác mà không thể tự rút ra khỏi đó, một thứ giống như…phép thuật. Trong đêm tối ấy ánh trăng vẫn soi sáng, nhưng trong phòng khách không bật đèn mà chỉ để một cây đèn dầu huyền ảo; tôi đã hỏi anh ta là ai nhưng anh ta vẫn cười một nụ cười bí ẩn và không trả lời câu hỏi ấy, thái độ đó càng làm tôi cảm thấy anh ta như một người không bao giờ tôi có thể hiểu được. Sau khi đưa tôi đến một căn phòng xinh đẹp và lộng lẫy, một căn phòng được bao phủ bởi…nước, trong không gian xanh mát tôi dần thiếp đi trong tiếng nhạc từ đâu vang đến;

Một ngày dài đã trôi qua, một câu chuyện trong nhật ký của tôi đã được ghi chú kĩ càng.

Sáng hôm sau tôi xuất hiện ngay trước mặt anh ta, hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến cả giờ anh ta ăn cơm tôi cũng hỏi luôn, mấy giờ thì nên đi ngủ, anh ta đã từng gặp tôi ở đâu chưa, có biết Osaka nằm ở đâu không,…tôi biết mình thật nhiều chuyện nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp anh chàng này.

Đó là một người kỳ lạ! đáng lý ra tôi phải nghĩ như vậy nhưng không tôi lại có một cảm giác gần gũi hơn bao giờ hết đối với “hắn”, một người dường như không có điều gì là không biết…và với tôi, hắn ta dường như đã giữ một bí mật nào đó ở trong lòng. Liệu có phải cái quá khứ mà tôi biết được về “hắn” chỉ là lời nói dối mà hắn tạo ra.

Và tôi cứ suy nghĩ mãi về điều đó nhưng anh ta đã dẫn tôi đi chơi khắp nơi. Cười nói như bình thường, cái cảm giác huyền bí hôm qua thật kỳ lạ là nó đã biến mất chỉ để lại cảm giác gần gũi và ấm áp. Tuy tôi vẫn nghi ngờ điều đó nhưng tôi không nhắc gì cả, mọi chuyện vẫn diễn ra êm xuôi.

Khi trời bắt đầu hắt bóng của cái ánh nắng gay gắt vào buổi ban trưa, bầu trời chuyển thành màu vàng cam chói chang, chúng tôi dừng chân lại tại một cửa hàng bán nhạc cụ. Tại nơi này, anh chàng lựa được ngay một nhạc cụ yêu thích đàn Piano và dạy tôi thử chơi violin. Anh ta rất am hiểu về âm nhạc và rất giỏi về các ngón nghề sở trường như luyện thanh hay chỉnh dây đàn…còn tôi thì chỉ biết thổi sáo mà thôi. Tiếng sáo nghe gần gủi mà ấm áp hơn các nhạc cụ khác, không phải ý tôi muốn chê những nhạc cụ còn lại nhưng quả thực tiếng sáo đã thánh thót suốt mấy trăm năm nay rồi; nghe tiếng sáo như nghe thấy được tình yêu tha thiết của người thổi, tiếng nhạc nghe mới thật thà và chân thành làm sao. Nhưng nếu học được một cách truyền đạt cảm nghĩ khác thì sao, có lẽ sẽ là một sự thay đổi mới trong cuộc sống của tôi nhưng không sao cả nếu nó giúp tôi tìm lại được tình yêu của bản thân và tình yêu vào mọi người, tình yêu vào cuộc sống chính là ước mơ của bản thân mình. Nhờ vào sự tin tưởng ấy mà cho dù có đi xa đến đâu, tiếng sáo vẫn có thể dẫn tôi quay trở về nơi tôi sinh ra.

Nhưng các bạn không biết đâu, tiếng piano nếu song tấu với tiếng sáo có thể rất rất tuyệt vời với những giai điệu du dương và ngọt ngào lên đến tận mây xanh và trong veo như những hạt nước trong suốt của mùa hè. Và thế là tôi đã viết vào cuốn nhật ký của mình rằng: tiếng piano trưa thật hay và điêu luyện, nó làm tôi nhớ đến một số điều mà trong những năm qua tôi đã quên; tôi đã quên rằng sinh nhật của mình vào ngày nào.

Thế nên tôi nói với anh ta rằng mình quên mất sinh nhật của mình. Anh ta đã nói với tôi rằng: Vậy chúng ta có thể lấy cùng 1 ngày sinh nhật, lúc ấy chúng ta có thể cùng tổ chức buổi tiệc sinh nhật ngay tại nhà và có thể tặng quà sinh nhật cho nhau nữa; thế thì càng tốt chứ sao! (^ _ ^)

– vậy ạ? ( `_` ) tôi trả lời nhưng vẫn cảm thấy bức rức trong lòng.

– Em không cần phải buồn anh sẽ tạo cho em một buổi sinh nhật vui vẻ vào ngày 7 tháng 7 năm nay. Đó cũng là ngày sinh nhật của anh.
( ^__^ )

Ngày trước hôm sinh nhật, có một số vị khách lạ dọn đến khu phố nơi chúng tôi đang ở. Một số vị khách vừa lạ mà lại vừa quen_____________________có thể nói đêm trước ngày sinh nhật là một đêm…cực kỳ yên tĩnh.

(*) – (*)

Sáng hôm ấy là ngày 7 tháng 7, bầu trời mưa từ lúc sáng sớm làm khi thức dậy tôi vẫn còn thấy được những giọt nước đọng lại trên những cánh hoa bách hợp ở sau vườn nhà, tôi bước ra vườn đón cái ánh sáng của buổi sớm. Tôi biết sáng hôm nay sẽ có mưa, tôi biết rằng hôm nay là ngày sinh nhật của anh ta. Trong đầu mơn man suy nghĩ sẽ tặng quà gì. Nhưng tôi lại nghĩ một món quà có lẽ không cần quá cầu kỳ, điều quan trọng là ở chỗ tấm lòng.

Thế là tôi cứ ung dung bước qua cái hồ nước ở trong vườn, đài phun nước, hồ hoa sen, khu vườn mùa hè đầy sương sớm.

Đúng rồi, tôi đã từng mơ ước trong ngày sinh nhật của mình tôi sẽ nhìn thấy những hoa tuyết bay bay nhẹ nhẹ khắp cả bầu trời, khung cảnh lãng mạn ấy chắc chắn không bao giờ xảy ra!

Hẳn là vì sinh nhật của tôi kể từ bây giờ sẽ luôn luôn là vào một mùa hè nắng nóng, và tôi thì không muốn đổi ngày sinh nhật mới này một chút nào!

Và thế rồi thời gian cứ dần trôi qua nhanh hơn. Buổi trưa đã đến! Cái mùi sương sớm của buổi sáng giờ đây đã không còn và thế vào đó là một bầu không khí nóng vô cùng. Tôi chợt nghĩ những vì sao trên ngân hà hôm nay cũng sẽ nóng như thế nhỉ? ước gì tuyết có thể rơi ngay bây giờ thì hay biết mấy nhỉ!?

Bỗng nhiên một tiếng nói rất quen vang lên từ phía sau: “Em mong muốn điều đó sao?”

Tôi bất giác chẳng suy nghĩ được gì mà gật đầu đồng ý. Nhưng thật sự tôi chưa từng thốt lên một lời nào với ý nghĩ ấy của mình, vậy tại sao anh ta lại biết nhỉ? Anh ta ngước mắt lên trời, tôi cũng thế. Chúng tôi nhưng đang chờ một điều gì đó đang và sẽ xảy ra, ví dụ như một kỳ tích chẳng hạn!

Từ trên bầu trời cao vời vợi, trong xanh và bao la bỗng có một cái gì đó rất lạnh rơi xuống, nhẹ nhàng chạm vào tôi, nhẹ lắm, nhẹ cứ như là…tuyết ấy!
Nhưng tôi thật sự không thể tin vào mắt mình, đó chính là tuyết! Đó chính là ước mong của tôi.

Mùa hè này là một mùa hè tuyết rơi đầy!

_-_Chap 3_-_

Bây giờ cũng đã hơn 3g chiều, chúng tôi cùng bước ra sau vườn, nơi có khu vườn rộng rãi và yên tĩnh. Chúng tôi cùng ngồi vào một chiếc bàn trắng với nhiều dĩa sứ và dao nĩa sang trọng. Nơi đây có một chiếc bàn nữa để trưng quà tặng, nhất là quà tặng của người ấy!

Tôi nghĩ rằng, có giao động hay không cũng là phụ thuộc vào lúc này! Một buổi sinh nhật giống y như của “con người” mà lần đầu tiên tôi được mời tham dự với tư cách của nhân vật chính, thật trùng hợp là tại thế gian này, cái được gọi là Trái đất thật ra cũng rất bình thường, rất ôn hòa, rất vui vẻ và hạnh phúc.

Nó không hẳn là nước mà đơn thuần chỉ là một thứ giống như nước mà thôi!

Vừa trong suốt, vừa yên lành, không có bụi bẩn và cũng không có cô đơn. Một nơi như Trái đất, khắp vũ trụ này chắc chắn chỉ có một.

Bởi vì những cánh hoa giờ đây như đang bay theo cơn gió này, mang nỗi niềm của tôi theo vào cơn gió phân tán đến thế giới của loài người. Và hôm nay tôi cũng hiểu thêm được rằng con người cũng có những mặt tốt riêng mà thần thánh không thể nào sở hữu.

Buổi sinh nhật này sẽ theo vào hành trang ký ức và cuộc đời của tôi, ghi dấu ấn cho một ngày đặc biệt. Hy vọng mai này, tôi sẽ có dịp nhớ lại một dấu ấn khắc ghi trong sâu thẳm của con tim, một dấu ấn của niềm vui và hạnh phúc vì đã quan tâm và được quan tâm. ( \/ _ \/ )

Buổi sinh nhật này tôi có rất nhiều món quà nhưng tôi không có món quà nào cho người ấy, lạ thật. Chẳng lẽ một tiên nữ mà không có nổi một món quà cho người ấy sao?!

Thứ mà anh ta quý nhất là gì nhỉ? Tôi tự hỏi.

Lại từ phía sau vang lên tiếng nói khá quen thuộc: “Món quà mà anh mong muốn nhất chính là toàn bộ thời gian của em!”

Trong óc tôi bỗng nhiên có một khoảng không che lấp, trong tôi lúc đó không hề có ký ức. Một cái hồ trống rỗng và không có ruột. Tại sao lại nói như vậy nhỉ?
Anh ta lại cười và nói: “Chỉ là anh nói vậy thôi mà, Em đừng lo lắng quá!”
Tôi lại trở về được với cơ thể của mình, và tôi chợt nhận ra rằng đây là một trong phép thuật của các vị thần cấp cao, gọi là thuật Âm Thủy Hồn . Là một loại phép thuật có thể tách hồn người ta ra khỏi thể xác có thể chỉ bằng một giọt nước, và phép thuật này được thực hiện trực tiếp bởi…âm thanh! Khi âm thanh vang lên hồn người bị tách sẽ mơn man ở một thế giới gọi làThế Hồn , ở thế giới này người đó chỉ có thể nhớ về việc mà mình vừa mới làm từ thế giới thực và cứ mãi nhớ về việc đó, luôn ở trong một vòng luẩn quẩn và thời gian cứ ngưng đọng như thế mãi để linh hồn đó chỉ nhớ về một chuyện duy nhất.
Đây là phép thuật đã thất truyền từ lâu, nhưng có thể đã bị lọt ra ngoài nhân gian. Nhưng nếu là người trần gian, nhất định chỉ nhìn mà không thể thực hiện được, nhưng nếu là một trong số các vị thần thì chuyện đó lại khác. Nhất là khi thực hiện phép thuật này, vị thần đó phải hết sức cẩn thận để không gây sơ suất, giống như một nụ hôn bất ngờ không có dấu tích gì từ trước. Một vị thần muốn thực hiện thuật này nhất định phải từ một cấp cao trở lên, người thực hiện thuật này giỏi nhất chính là tứ thần – bốn vị thần chính cai quản bốn nguyên tố trong thế giới loài người: thủy thần, lôi thần, hỏa thần và phong thần.
Vừa rồi có một vị thần thực hiện thuật đó ở đây, và người bị áp dụng thuật đó chính là tôi. Hành sự cẩn thận, giữ khí rất khéo, nhất định tứ thần vừa đi ngang qua đây, nhưng vừa rồi rõ ràng không có âm khí của một người cõi trên. Vậy thật sự thì ai đã thực hiện thuật đó và với mục đích gì? Tại sao lại muốn tôi nhớ về chuyện sinh nhật ấy?

– Đừng lo, một nửa món quà của em anh đã nhận được rồi! ( ^ _ ^ )
– Một nửa món quà ư? ( ‘ . ‘ )
– Đúng vậy! một nửa món quà này em không cần phải nhớ, chỉ cần nhớ trong ký ức của em rằng bản thân em rất thú vị thì được rồi. ( \/ _ \/ )

~ @ ~ o ~ @ ~
Những ngày tháng bình thường lại trôi tới, một khoảng thời gian thật là bình thường. Thế rồi một kỳ hè đã qua, người ấy lại trở về với công việc bình thường của mình và chỉ còn tôi ở trong căn nhà rộng lớn này. Lạ thật tôi cứ nghĩ mình sẽ không sao, nhưng khi thiếu người ấy, trong lòng tôi tại sao lại cứ băn khoăn lo lắng và phiền não như vậy nhỉ? Tôi tự hỏi điều đó và rồi tôi nghĩ mình nên dạo chơi trên khu phốn này một chút.

Chỉ cần có nước, bất cứ đâu cũng có thể giúp ta bồng bềnh trên bầu trời.

Đi ngang qua cái hồ trong vườn, vén tay áo đã thấy được một làn sương mờ, mới có 5g sáng thôi mà! Ra khỏi cánh cửa màu trắng, tôi bước đi trên những con đường rộng thênh thang ở khu phố villa, nhẹ chân tôi khảy nhún lên giọt nước trên đường để bay bổng thân người lên cao, ở đây không hiểu sao lại có bướm ngũ sắc nhỉ?
Bướm ngũ sắc là một loài bướm yêu quý, tượng trưng cho hạnh phúc và tự do bao la, nên nó được loài người xem là một linh vật yêu quý của…Phong thần.
Là một vị thần ban phát những làn gió xuân ấm áp, một vị thần chu du tứ hải, không định vị một nơi giống như các vị thần khác. Một vị thần lúc nhỏ đã đặt tên cho tôi!
Quay ngược về quá khứ, tôi nhớ rằng ngày xưa chúng tôi từng là những người bạn thân với nhau, cả bộ tứ thần ngày xưa cũng chỉ là những đứa trẻ đáng yêu, dễ thương dễ mến.
Tôi vẫn còn nhớ, ngày hôm ấy thủy thần và hỏa thần thi nhau xem ai mạnh hơn, lúc đó tôi đang là một tiểu thiên thần tập sự. Nhưng tia lửa lúc đó quá mạnh mà hỏa thần thì lại còn nhỏ tuổi nên đã không điều khiển nổi và làm trúng tôi, vì thế trên vai của tôi vẫn còn một hình xăm nhìn giống như cánh của con bướm ngũ sắc này. Lúc ấy phong thần, ngày xưa vẫn chỉ còn là một cậu bé, người đã cười và nói với tôi rằng: “không được khóc! nếu ngoan ta sẽ tặng cho em một cái tên, cái tên này sẽ giúp em không bị lửa làm hoảng sợ cho dù không có người khác bảo vệ và chở che, nếu em ngoan?!”
Tôi gật đầu đồng ý và không khóc nữa, tôi còn nhớ người ấy đã thì thầm và gọi tôi: “thiên gian tiên nữ, nghĩa là đứa con gái yêu quý của nước, có thể điều khiển bất kỳ con sông, con suối, hồ nước nào trên vũ trụ này kể cả những con suối, biển, hồ trên thiên cung. Từ nay ta sẽ gọi em là thiên giang tiên nữ, chuyên sử dụng năng lượng của nước để ban phát phúc lành cho nhân gian, để em mãi mãi là một người tốt, được không ?” ( ^ – ^ )
Tôi gật đầu đồng ý, tuy không nói điều gì nhưng hẳn là người ấy đã hiểu tâm ý của tôi, hiểu rằng tôi muốn mình mãi mãi là người tốt đối với bất kỳ ai mà tôi đã từng gặp.

o ~ @ ~ o
Từ đó tôi và tứ thần luôn chơi đùa cùng với nhau, tuy mỗi người một vẻ và con đường để đi hoàn toàn khác nhau nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là một tình bạn ấm áp trên chốn thiên cung cô đơn này.
Khoảng 300 năm sau, tôi được ban thưởng cho một hòn đảo xinh đẹp, nơi đây hoa lá tốt tươi, cuộc sống vui vẻ không biết là bao, còn có một cung riêng cho tôi sống ở đó, gọi là “Ái Liên Đình”. Thượng đế nói rằng từ nay tôi sẽ sống ở đây, làm đúng với trách nhiệm mà ngày trước tôi mong muốn, ban phát phúc lành cho nhân gian, sử dụng sức mạnh của nước để làm điều tốt. Đó là hòn đảo liên thông với tất cả các thế giới trong vũ trụ này, giống như một tổng đài bưu điện có thể kết nối và phát sóng đến toàn quốc ấy. Đặc biệt ở nơi đây còn có con đường liên thông đến với mặt trời, nơi có ánh sáng chói chang và ấm áp, và con đường nối với mặt trăng, vừa yên lành vừa dễ chịu., một hòn đảo tuyệt như vậy mà thấm thoát đã qua tiếp 455 năm. Tất nhiên là tứ thần cũng đã được thay đổi người mới. Bốn vị thần ngày xưa hay chơi với tôi, đi theo an ủi tôi ngày nào giờ đây đã là những vị thần lớn cai quản nhân gian thay thượng đế.
Tôi còn nhớ mãi ngày hôm đó là ngày 7 tháng 7 của 4315 năm về trước nếu kể từ thời hiện đại này, người ấy muốn trò chuyện với tôi lần cuối trước khi đi vào đống công việc bề bộn của tháng đó. Chúng tôi hẹn nhau dưới gốc cây đào cả nghìn năm tuổi được trồng trên thiên cung. Ngày hôm ấy hoa đào nở rộ, cứ rơi xuống mãi những cánh hoa màu đào ấm áp, chúng tôi trò chuyện một chút trước khi cái nắng gay gắt của buổi trưa ập đến. Khi chia tay nhau, người ấy đã nói rằng: “chia tay lần này không biết khi nào sẽ gặp lại, nếu được thì lần sau, khi hoa đào nở, chúng ta hãy gặp lại nhau tại một cây hoa đào đang nở rộ vào ngày 7 tháng 7 như thế này nhé?!”

Unit 2 : The promise of Windgod


_-_Chap 4_-_


Chúng tôi cùng đồng ý, nhưng cây đào ấy thật kỳ lạ là cứ mỗi 10 năm thì nó mới ra hoa một lần, và chỉ có mỗi một lần đó trong suốt 10 năm dài dai dẳng như vậy.
Thế là từ đó, cứ sau mỗi 10 năm thì tôi lại ra đứng chờ ở cây đào đó, quả nhiên cho dù có bận rộn thế nào thì người ấy vẫn cứ đến đúng hẹn với tôi. Từ đó cứ mỗi ngày 7 tháng 7 của 10 năm, chúng tôi lại gặp nhau tại gốc đào năm xưa ấy. Cho đến một ngày nọ thượng đế ban phát hôn nhân trên thiên cung này cho tôi và phong thần. Thật kỳ lạ là chuyện này đến quá đột ngột, sự mất tích đột ngột của người ấy cũng lạ kỳ không kém chuyện hôn sự mà thượng đế ban cho. Thế rồi cứ mỗi 10 năm, vào đúng ngày 7 tháng 7 khi hoa đào nở rộ, tôi cứ mãi đứng chờ một mối tình vô vọng như vậy từ một người bạn của năm xưa. Cho đến ngày tôi hạ thế, người ấy vẫn không có một dòng tin nhắn nào cho tôi. Tôi không buồn lắm nhưng vẫn thấy trong lòng ray rức không yên. Và cứ mỗi ngày 7 tháng 7 thì tôi lại tìm đến một gốc đào nào đó đang nở rộ rồi cứ thế mà chờ đợi, mở rộng thiên khí của mình, để cái cảm nhận ấy đi xa ngàn dặm và đến được nơi mà người ấy đang đứng. Và cứ lặp đi lặp lại mãi chuyện này từ khi còn ở trên thiên cung.
Ngày hôm nay cũng vậy, vì hôm nay là ngày 7 tháng 7 của sau 10 năm.

Con phố này rất rộng lớn nhưng trên con phố này không có một gốc đào nào đang nở rộ. Ồ không, tôi đã lầm! ngay trước đầu con phố có một cái công viên khá to, cây xanh phủ đầy trên một thảm cỏ dài to lớn, bao la và trong công viên đó có một gốc cây thật lớn, thật vĩ đại đang nở rộ một loài hoa và người ta vẫn thường hay gọi là…hoa đào.
Từng cánh đào rơi rụng xuống thảm cỏ xanh ngát hương thơm mới của một ngày mà tiết trời hơi lành lạnh như vậy.
Hiện giờ thì chưa có ai đi ngang qua cả nhưng cũng có vài người phải đi làm từ sớm giống như anh ta vậy. Tôi đáp xuống trên một nhánh cây to của cây đào và ngồi chờ ở đấy. Từng cánh từng cánh một của hoa đào rơi xuống trên vai tôi và lại từ đó rơi xuống váy, rồi lại từ đó rơi xuống thảm cỏ xanh ngát ngay dưới chân. Cảnh tượng này đẹp biết bao khi ở nhân gian, một cái cảm giác ấm áp mà tươi mới khiến cho tôi cảm thấy bồi hồi với cảm giác của cả ngàn năm về trước.
Và cũng như ngày 7 tháng 7 của cả trăm, cả nghìn năm về trước. Hôm nay vẫn lại có hai giọt sương cùng rơi chung dưới một cây đào nghìn tuổi, một cái duyên trùng phùng trong buổi sáng tinh mơ trong vắt như nước.

Có phải là định mệnh đã sắp đặt hay không? Chắc hẳn không ai có thể biết được, nhưng có một điều mà ai cũng biết, đó chính là lòng thương nhớ và ước muốn được gặp nhau đã mang những ai ở xa nhau xích gần lại với nhau hơn.

Một lần không gặp nhau, không có nghĩa là sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Tôi vừa nhìn thấy người ấy vừa nói thầm trong miệng một cái tên, một cái tên mà làm tôi nhớ mãi trong lòng mình: “Darien Yemm”.

o ~ @ ~ o
Cánh hoa đào vẫn rơi rụng xuống nền cỏ xanh, mây vẫn cứ bay vờn trên bầu trời của buổi sớm, người trong công viên vẫn cứ bước đi và hết thảy mọi người đều không quan tâm có chuyện gì đang diễn ra nhưng tôi biết rằng chuyện gặp người ấy không phải một giấc mơ, mà cho dù có là một giấc mơ thì cũng là một giấc mơ ềm đềm có thật.

– Cô cá vàng, em làm gì ở đây thế ?
– em…em chỉ thực hiện lời hứa với một người thôi mà!

Cùng ngồi lại với nhau chúng tôi trò chuyện một chút:
– Cá vàng à, nếu được em có thể kể cho anh nghe về lời hứa đó được không?!
– Vâng, cũng được ạ!
– Anh hơi tò mò một chút, em không ngại chứ?!
– Không…không có đâu ạ! ( > – < )
– Được rồi, không sao! Anh chỉ đùa một chút thôi, em cứ tự nhiên đi! ( ^ – ^ )
– Vâng, thật ra đó chỉ là một lời hứa về một cuộc gặp mặt và nói chuyện mà thôi. Ngày xưa em từng có một người bạn rất thân nhưng đến khi trưởng thành, vì công việc khá bận rộn nên chúng em cũng ít có thời gian gặp mặt nhau vì thế người ấy đã nói rằng…
– chia tay lần này không biết khi nào sẽ gặp lại, nếu được thì lần sau, khi hoa đào nở, chúng ta hãy gặp lại nhau tại một cây hoa đào đang nở rộ vào ngày 7 tháng 7 như thế này nhé?!
– ………
– Không anh chỉ đoán thôi, trong trường hợp như vậy thì người ta hay nói những câu đại loại như vậy mà, chẳng lẽ em không biết sao??? ( = . = )
– A…ơ thế ạ, em không biết ạ! ( ‘ _ ‘ )
– Em cứ kể tiếp xem sao. ( ^ – ^ )
– Vâng, và ở chỗ của em chỉ có trồng mỗi một cây đào thật lớn nhưng đặc biệt là cây đào này cứ mỗi 10 năm thì mới ra hoa một lần và chỉ có mỗi một lần trong cả 10 năm đó, vì thế cứ mỗi 10 năm thì em lại đúng chờ ở cây đào thật to ấy một lần và quả nhiên là người bạn đó đều đến gặp em đúng như lời hẹn. Nhưng sau khi có một sự cố bất ngờ xảy ra thì người ấy không có đến gặp em nữa nhưng em vẫn mong và đợi chờ người ấy cho đến khi em đến nơi này. Nhưng…
– Hôm nay đã đến hạng 10 năm phải không?
– Vâng, ngày hôm nay là ngày 7 tháng 7 của 10 năm tiếp theo ấy! ( \/ ^ \/ )
– Nhưng đời người có được bao nhiêu cái 10 năm để mà gặp nhau chứ! Nếu như em không ngại thì có thể cho anh biết…năm nay em bao nhiêu tuổi không?

Tôi không biết phải trả lời anh ấy như thế nào và cũng không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì tiên nữ…
vốn không có tuổi !
Nhưng thật khó xử cho tôi, bởi vì ánh mắt sâu và xa thăm thẳm màu xanh biếc ấy luôn cứ mãi nhìn sâu vào tôi và đối với tôi đây chính là con người đầu tiên mà tôi không đọc được … ký ức.

o ~ @ ~ o
Thấy tôi có vẻ khó trả lời, người ấy bỏ qua chuyện đó! Chúng tôi cùng đi đến một shop thời trang khá dễ thương theo phong cách Gothic Lolita, và mua một chiếc váy dễ thương màu nâu tím có trang trí nơ trắng! đồng thời sửa lại mái tóc một chút!
Sau khi đi qua một vòng các cửa tiệm và mặc dù mua rất nhiều thứ nhưng vẫn còn sớm (7g A.M)
Khi mà nhìn lại đồng hồ thì mới biết là đã trễ giờ làm ( = _ = ) thật là tội nghiệp quá ! cả 2 chạy thục mạng đến cơ quan của người ấy. Thật may là người ấy cũng làm đến cái chức phó giám đốc ( = __ = ) người ấy đã “gửi” tôi lại ở quầy tiếp tân ( ^ _ ^ ). Trước khi người ấy đi, tôi níu tay người ấy lại và nói: “em tên là July, gọi tắt là Jo. Anh cứ gọi là Jo hay July cũng được không cần gọi em là cô cá vàng nữa đâu! ( ‘ ^ ‘ )”. Người ấy chỉ gật đầu và cười nụ cười vội vã; thật là một người bận rộn – tôi khẽ cười. Thế rồi người ấy dần đi khuất lên các tầng thang máy, chỉ còn tôi ở đây. Mọi người đều coi tôi là thượng khách, rót nước bưng trà, tôi hỏi gì cũng đáp ứng đầy đủ nhưng…dưới những ánh mắt này tôi không có cảm giác thoải mái như ở nhà của người ấy. Tại sao? – Tôi cũng không hiểu được.
( \/ . \/ ) nhưng tôi cảm nhận được điều đó. Khi ở nhà của người ấy, tôi cảm thấy được một mùi hương; à, phải rồi ! chính là mùi hoa Delphinium (chú thích: Phi yến thảo), vừa nhẹ nhàng vừa thanh thoát, mơn man trong đáy lòng tôi như những cánh bướm màu xanh ngọc bay trong đêm trăng mùa thu rồi chợt đáp lại nơi tâm hồn của tôi.
-Ủa, cô gái tóc nâu vàng lúc nãy ngồi đây đâu rồi?
-Cô ấy mới ngồi đây cơ mà !
-Lạ thật !
Tôi đã vươn đôi cánh trong suốt như mặt nước, bay thẳng ra ngoài không trung xanh ngát để lại nơi rộn rã ấy bầu không khí nặng nề của con người.
Bất chợt tôi nghĩ đến một hộp thư màu đỏ ở giữa cánh đồng xanh bao la ngày xưa. Tôi còn nhớ nơi này…

Là nơi gần nhất với thiên đường. Đây chính là nơi gửi những mong muốn, các ước nguyện của con người đến với trời cao, nơi đây chính là nơi biến ước mơ trở thành sự thật.

Một tia nắng ấm áp đổ xuống cánh đồng bao la này. Nhưng nếu là một thiên thần, tôi có được quyền mong muốn không? Điều ước của tôi…đã từ lâu lắm rồi, tôi không cất lên tiếng hát này (bài hátTsubasa wo hirogete -Zard). Cứ thế tôi mải mê hát lên bài hát, những giọt nước mắt cứ lăn dài:

Em luôn nhớ những ngày xưa,
Em luôn nhớ khi chúng ta cùng là bạn thân,
Em luôn nhớ khi chúng ta cùng đứng dưới gốc cây anh đào,
Em luôn nhớ mỗi ký ức mà anh có.
Tình yêu không bao giờ phai,
Vì em vẫn luôn yêu anh mãi mãi.
Hỏi rằng trên bầu trời trong xanh này,
Giấc mơ của anh có hướng về em không?

I will love you,
Em sẽ luôn hát mãi khúc ca này.
Em sẽ yêu anh,
Cho dù trời đất có đổi thay.

Hãy trả lời em,
Trong những tháng ngày em ở nơi đây.
Chẳng hiểu sao hình bóng anh cứ luôn mãi in sâu trong tim em.
Chẳng hiểu làm sao để truyền đạt được tình cảm này.

I will love you,
Em sẽ luôn tin mãi điều này.
Em sẽ yêu anh,
Em biết rõ điều đó, tại sao em vẫn mãi không thể ngỏ lời.
Em biết hình bóng đó là của anh,
Nhưng anh lại không biết em là ai.
Anh hỏi em là ai,
Em cũng chẳng biết làm sao để trả lời anh.

Em không thể biết hình bóng ấy có phải thực sự là anh không,
vì thế, em sẽ yêu anh.
Em sẽ yêu anh cho đến khi biết đó chính là anh.

I will love you,
Vì em tin rằng sẽ có ngày,
Trên cõi đời bao la,
Anh sẽ biết em là ai, anh sẽ nhớ em là ai.

Em tin chắc đến ngày hôm đó,
Nhất định em sẽ gặp lại anh.
Nhất định ngày hôm đó,
Tình yêu của anh dành cho em sẽ giống như dòng nước,
Tràn đầy mãi không bao giờ ngừng.
Vì thế,
I will love you
I love you

Anh hãy tin như thế,
Hãy tin rằng em sẽ mãi yêu anh.
Yêu anh đến không bao giờ phai.
Hãy tin rằng, em sẽ yêu anh.
Yêu anh mãi mãi !

o0o___EndChap___o0o
Ntyenka
Ntyenka
Admin

Tổng số bài gửi : 91
Join date : 25/01/2020
Age : 27
Đến từ : HCM

https://butchiblog.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết